Vạn Cổ Tối Cường Tông


Hoa Mân Côi không có đoán sai.
Đối với quái thú to lớn đột nhiên xuất hiện, đúng là Quân Thường Tiếu động lòng.
Không thể phủ nhận, đúng là hơi xấu, nhưng khí tức nó phát ra không kém gì Thiên Cơ Cảnh.
Bắt lấy.
Để nó giữ cửa cho Vạn Cổ Tông.
Ngàn năm qua, không ít lần Quân Thường Tiếu làm như vậy.
Đi ngang qua vị diện nào đó, gặp được yêu thú tương đối đặc biệt thì sẽ hàng phục, làm thú canh cổng.
"Ghê tởm!"
Quái vật đó còn chưa ý thức được là rất nguy hiểm, phẫn nộ nói: "Ánh mắt của ngươi là ánh mắt gì!"
"Ánh mắt yêu ngươi." Quân Thường Tiếu nói.
"Ọe!"
Quái vật suýt chút nôn.
Quân Thường Tiếu nói: "Dưới vực sâu là đường thông tới Dược Linh Giới?"
"Không sai!"
Quái vật lãnh đạm nói.
Tìm được.
Nụ cười trên mặt Quân Thường Tiếu càng sáng lạn hơn.
Nhưng như vậy lại chọc giận quái vật, nó giơ hai tay lên, đột nhiên đánh xuống, cũng quát: "Nơi đây do ta trấn thủ, các ngươi nửa bước khó đi!"
"Hô hô!"
Thủ chưởng như núi đè xuống, cuốn theo cuồng phong lạnh lẽo.
Đúng là thực lực của quái vật này rất mạnh mẽ, nếu đổi thành Tang Thành Thiên thì chưa chắc có thể chống được.
Nhưng mà.
Đứng ở trước mặt nó là Quân Thường Tiếu.
Là người khai sáng Vạn Cổ Vực, lại trải qua ngàn năm xuân đi thu đến, thực lực đã mạnh đến đăng phong tạo cực.
"Ba~!"
Trong nháy mắt bàn tay đè xuống, Quân Thường Tiếu giơ tay lên, dùng ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng đỡ lấy, năng lượng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tràn ngập ra, điên cuồng xung kích vách đá bốn phía.
Hoa Mân Côi đứng ở phía sau, ba búi tóc đen bay múa theo gió, nhưng cũng không bị ảnh hưởng đến.
Có phu quân ở đây, nàng rất an toàn.
"Hô hô!"
"Hô hô!"

Bàn tay lớn dừng lại tại chỗ, cho dù năng lượng cuồn cuộn không dứt áp xuống nhưng vẫn không thể rung chuyển hai ngón tay của Quân Thường Tiếu.
"Sao có thể như vậy được.

.

." Quái vật mở to hai mắt nhìn, sau đó mặt mũi tràn đầy tức giận, rót lực lượng vào cánh tay, định đè chết nhân loại trước mắt này, ép hắn thành bột phấn.
Đáng tiếc.
Cho dù gia trì như thế nào thì cũng khó mà hạ xuống chút nào.
Hai ngón tay của Quân Thường Tiếu như cây cột chống trời và đất.
"Hô!"
Đương nhiên là quái vật không cam lòng, nhấc một cánh tay khác đè xuống, kết quả hai lần lực lượng gia trì nhưng nhân loại đó vẫn đứng yên tại chỗ, trên môi còn nở nụ cười.
Tâm tính sụp đổ!
"Ghê tởm!" Quái vật rút song chưởng lại, thở hổn hển, thuộc tính thiên địa bốn phía điên cuồng tràn vào trong cơ thể, mặt mũi dữ tợn gầm rú một tiếng, hai tay mang theo lực lượng kinh khủng áp xuống.
"Giãy dụa vô vị."
Quân Thường Tiếu lắc đầu, mũi chân điểm một cái, nghênh đón song chưởng, cũng dùng động tác quỷ thần khó lường lách qua, dừng ở trước mặt quái vật, sau đó chậm rãi giơ tay lên.

..
Bên ngoài cấm địa.
Tang Thành Thiên thầm nghĩ: "Càn Khôn tiền bối không sao chứ?"
"Ầm ầm." Đột nhiên, tiếng nổ đinh tai nhức óc từ bên trong vọng ra khiến hắn giật mình vội vàng lui lại mấy ngàn trượng, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
"Hô hô!"
Cùng lúc đó, khí lãng cuồn cuộn từ trong cấm địa tuôn ra, khuếch tán trong vũ trụ mênh mông.
Tang Thành Thiên thay đổi sắc mặt, nhất là khi cảm nhận được năng lượng cuồng bạo vọt ra thì dựng hết cả tóc gáy.
Động tĩnh này!
Khí tức này!
Cực kỳ kinh khủng!
Ai?
Người đầu tiên mà Tang Thành Thiên nghĩ đến chính là Càn Khôn tiền bối, bởi vì trong nhận thức của hắn thì trong Lận Thiên Vực không có ai đạt tới trình độ đáng sợ này.
"Ken két!"
Nhưng vào lúc này, tiếng vỡ tan vang lên.
Tang Thành Thiên trợn tròn mắt, sau đó hoảng sợ nói: "Cấm địa Tuyệt Mật.

.

.

Nứt.

.

.!"
Không sai.
Cấm địa tồn tại rất lâu trong Lận Thiên Vực này đột nhiên phải gánh chịu lực lượng kinh khủng bộc phát, cuối cùng xuất hiện vết rách.
"Oanh." Lại một tiếng nổ vang, cấm địa Tuyệt Mật vốn còn có thể cứu được lập tức trọng thương, vỡ tan nhanh hơn.
"Không được!"
Tang Thành Thiên kinh hô, chợt quay người chạy trốn.
Phản ứng vẫn rất nhanh, nếu như chậm thêm một một lát, chỉ sợ cũng.

..
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, lôi vào cấm địa Tuyệt Mật nổ mạnh, không gian bốn phía lập tức vỡ ra thành từng mảnh, trong nháy mắt, sóng xung kích kéo dài ra bốn phương tám hướng!
"Phốc!"
Mặc dù Tang Thành Thiên tránh rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng sóng xung kích sinh ra trong vụ nổ, cho nên vẫn bị ảnh hưởng, không chỉ bay ra ngoài mà còn bị thương tới kinh mạch và ngũ tạng lục phủ.
"Động tĩnh gì?"

Võ giả trong từng khu vực trải rộng trong Lận Thiên Vực nghe được cấm địa nổ vang rất rõ ràng, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Rất xa!"
"Giống như ở cấm địa Tuyệt Mật!"
"Đi, đi xem một chút!"
"Hưu hưu hưu!"
Trong khoảnh khắc, cường giả trong vô số vị diện bay về phía cấm địa Tuyệt Mật, không khó để tưởng tượng ra, chờ khi bọn họ chạy tới hiện trường thì sẽ giống như Tang Thành Thiên, đứng chết trân tại chỗ, cả buổi mà vẫn chưa lấy lại được bình tỉnh.
Là tại sao?
Bởi vì, cấm địa Tuyệt Mật không còn.
Bởi vì, không gian mấy trăm dặm đổ sụp!
Mà trong khu vực trung tâm cuồng phong gào thét, trật tự hỗn loạn, Hoa Mân Côi đứng giữa không trung, nàng lắc đầu nói: "Lại phá hư một cái cấm địa."
".

.

."
Tang Thành Thiên nuốt nước miếng một cái, tiếp tục phóng linh niệm ra, sau đó phát hiện Càn Khôn tiền bối đứng trước thê tử, trước mặt là một con yêu thú có hình thể to lớn, con yêu thú này giống như.

.

.

Hỗn Độn Yêu Vương trong sách cổ ghi lại!
Bỏ chữ giống như đi, chính là Hỗn Độn Yêu Vương!
"Hẳn là.

.

."
Tang Thành Thiên nhanh chóng suy nghĩ, nói: "Động tĩnh vừa rồi là do nó làm ra?"
Nó thuộc về cấp bậc Viễn Cổ, chắc chắn thực lực mạnh mẽ, nhưng mà, đánh nát cấm địa Tuyệt Mật thì có chút khoa trương!
Chờ chút!
Trên mặt cái tên này có hai vết lõm vào!
Bị đánh?
"Phù phù!" Đúng lúc này, nửa người và đầu của Hỗn Độn Yêu Vương ngã xuống, co quắp như bùn nhão.
Bây giờ cấm địa Tuyệt Mật đã không còn tồn tại, chỉ còn sót lại một chỗ nhỏ mà Quân Thường Tiếu đang đứng và vực sâu phía trước.
"Nếu ngươi ôn hòa một chút thì cũng không đến mức bị đánh như vậy."
Quân Thường Tiếu ngồi xổm xuống, một tay đặt lên trán Hỗn Độn Yêu Vương, dùng thủ đoạn bá đạo ký kết khế ước.
Ký kết khế ước cần hai bên đồng ý.
Nhưng mà Hỗn Độn Yêu Vương bị đánh hai quyền, trực tiếp hôn mê, đương nhiên là không cần hỏi.

"Hưu."
Không bao lâu, khế ước được ký kết xong.
Quân Thường Tiếu lấy một cái chưởng môn cầu từ trong nhẫn không gian ra, sau đó thu Hỗn Độn Yêu Vương vào.
Đừng hỏi là hắn lấy ở đâu ra, trong thương thành.
"Đi."
Quân Thường Tiếu nói: "Chúng ta đi xuống đi."
"Ừm."
Hai người dắt tay nhảy xuống vách núi.
".

.

." Đứng ở đằng xa, Tang Thành Thiên đã ngây ra như phỗng.
Cấm địa Tuyệt Mật bị Càn Khôn tiền bối phá hủy, Viễn Cổ Yêu Vương cũng bị hắn hàng phục, quá kinh khủng!
"Truyền kỳ!"
"Không hổ là truyền kỳ!"
Một khắc này, sự sùng bái mà Tang Thành Thiên dành cho Quân Thường Tiếu giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
"Hưu!"
"Hưu!"
Nhưng vào lúc này, những cường giả ở gần cấm địa Tuyệt Mật nhất chạy tới, khi bọn họ nhìn thấy không gian đổ sụp và vực sâu trong vũ trụ thì đều trợn tròn mắt.
"Xin lỗi."
Tang Thành Thiên quay người, nói: "Các ngươi tới chậm, không có tận mắt nhìn thấy Càn Khôn tiền bối động thủ."
Vẻ mặt kiêu ngạo nhưng muốn nói cho mọi người, rất tiếc là các ngươi không nhìn thấy được, nhưng.

.

.

Ta thấy được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận