Vạn Cổ Tối Cường Tông


Vạn Cổ Tông, sau bếp.
"Đông đông đông!" Mã Vĩnh Ninh khua dao phay trong tay, rau xanh trên thớt gỗ được cắt thành từng khúc, nhìn thủ pháp thì hiển nhiên đã mạnh hơn.
Nhất Hắc Nhị Hắc bưng đồ ăn được cắt gọn đi qua đi lại, tuy bận rộn nhưng trên môi vẫn nở nụ cười tươi.
"Xì xì!"
Nồi nóng, thêm dầu.
"Hô!"
Phó đầu bếp Tiền Tống Bảo tay trái cầm nồi, tay phải phóng hỏa, đang chăm chú nấu nướng, cũng làm rất vui vẻ.
"Vù vù!"
Một bếp lò khác, Liễu Uyển Thi hai tay tựa ở trên nồi lớn, nhắm mắt lại, nhà bếp mở ra, đang tiến hành món chuyên nghiệp nhất, mù xào.
Thiện Thực Đường bận tối mày tối mặt.
Bọn họ muốn làm gì? Không cần hỏi, chắc chắn là phải tổ chức yến tiệc long trọng để chúc mừng.
Có ba chuyện cần chúc mừng.
Một, đại quân Thiên Ma Hoàng toàn diệt.
Hai, tông chủ gặp lại phụ mẫu.
Ba, Tiêu Tội Kỷ phục sinh tại chỗ.
Chọn bất kỳ cái nào trong ba cũng là chuyện vui lớn, cho nên Quân Thường Tiếu quyết định tổ chức một buổi yến tiệc chúc mừng long trọng nhất, cũng mời lão đại các tộc trong Vạn Cổ giới tham gia.
"Xoát!"
"Xoát!"
Diễn võ trường cực lớn trong chủ phong, một cái bàn bát tiên được bày ra, thành viên Thiện Thực Đường lần lượt đưa thức ăn mỹ vị tuyệt luân và Túy Sinh Mộng Tử tới.
"Hô!"
Bọn người Kiếm Quy Khư hít sâu một hơi, cảm khái: "Thơm, thật là thơm!"
Mất một canh giờ chuẩn bị, tất cả thịt rượu đã được chuẩn bị hoàn tất.
"Ngồi xuống!"
Viên công tử nói.
Trên dưới Vạn Cổ Tông và lão đại của các tộc quần, các thành trì đồng loạt ngồi xuống, thuận tay cầm lấy ly rượu đã được rót đầy.
"Cạn!"
Quân Thường Tiếu bưng rượu lên, giơ cao khỏi đầu, nghiêm túc nói: "Ly rượu này, kính những sinh linh đã bỏ mình!"
Đại quân Thiên Ma Hoàng công kích Vạn Cổ giới, không ít võ giả các tộc vì tăng cường trận pháp mà chết, đương nhiên hắn sẽ không quên, sẽ khắc sâu trong tâm khảm.
Thiết Cốt Sơn.
Một vùng đất phong thủy.

Đã bị Lý Thanh Dương cải tạo thành mộ anh hùng.
Tất cả sinh linh chiến tử lúc trước đều sẽ được chôn ở nơi này, được thế nhân cúng bái.
"Con trai."
Sau khi xây xong mộ anh hùng, Trương Tam đến quan sát, chân thành nói: "Ngươi chọn chỗ này chính là phong thủy bảo địa cực tốt, lại bị khí vận mạnh mẽ của Vạn Cổ Tông bao phủ, người chết an nghỉ ở đây thì sau khi luân hồi chắc chắn sẽ có khí vận gia thân, có thành tựu bất phàm!"
"Ta không thể phục sinh những sinh đã chiến tử vì Vạn Cổ giới như phục sinh Tội Kỷ." Quân Thường Tiếu cúi người thật sâu với các bia mộ, nói: "Chỉ có thể dùng hết khả năng tranh thủ cho bọn họ một kiếp sau thật tốt."
Chiến tranh.
Đều sẽ có hi sinh.
Tiêu Tội Kỷ có thể dựa vào Lăng Yên Các mà khởi tử hồi sinh nhưng những sinh linh chiến tử đó lại không có đặc quyền này, chỉ có thể chôn ở phong thủy bảo địa, tránh thủ được một đời sau sáng lạn.
Vậy cũng là kết cục hoàn mỹ.
"Cạn!"
Trên dưới Vạn Cổ Tông và võ giả các tộc đồng loạt đứng dậy, giơ ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ly rượu này, kính người chết.
Kính bọn họ đã phụng hiến, kính bọn họ đã hi sinh.
Quân Thường Tiếu lại rót rượu, nâng lên, nhìn về phía bên ngoài Vạn Cổ giới, nói: "Chén thứ hai, kính các vị đang ngồi ở đây, kính thiên hạ thương sinh!"
Sinh linh đã hi sinh cần được ghi nhớ, sinh linh còn sống càng cần được ghi nhớ hơn, bởi vì bọn họ cũng đã cố gắng, thậm chí khi đối mặt với tử vong cũng chẳng sợ hãi.
"Ừng ực!"
Quân Thường Tiếu uống xong.
Một khắc này, hắn rất nghiêm túc, rất có phong phạm tông chủ.
Các tộc và võ giả các thành trì uống cạn rượu trong ly, sau đó nhanh chóng rót đầy, cùng nhau bưng lên, nhìn Quân Thường Tiếu, trăm miệng một lời: "Chén rượu này, kính Quân tông chủ! Kính Vạn Cổ Tông!"
Vạn Cổ giới có thể bình yên vô sự trong thời khắc nguy cấp, công thần lớn nhất chắc chắn là Quân Thường Tiếu và tông môn của hắn, cho nên sinh linh sinh sống ở đây đều cảm kích bọn hắn, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tất cả đều nằm trong rượu!
"Đến!"
"Cạn ly!"

.

.
Sau khi phân đoạn mời rượu kết thúc, yến tiệc chúc mừng chính thức bắt đầu, bầu không khí hơi có vẻ bi thương nhanh chóng bị vui sướng thay thế.
"Bành!"
Dạ Tinh Thần ngồi xuống, để hai vò Túy Sinh Mộng Tử trên bàn, lạnh nhạt nói: "Không say không về."
".


.

."
Tiêu Tội Kỷ biểu cảm rất đặc sắc.
Một lát sau, cầm hai vò rượu dưới chân lên, thoải mái nói: "Được!"
"Ta có thể tham gia không?" Tô Tiểu Mạt tới tham gia náo nhiệt, nhưng cũng không coi trọng, chỉ đem theo một vò.
"Ngươi được không?"
Dạ Tinh Thần nghi ngờ.
"Ây.

.

." Tô Tiểu Mạt giả bộ phách lối nói: “Hạ gục các ngươi không thành vấn đề!"
"Đến!"
Ba người đồng thời mở nắp vò rượu, sau đó giơ lên uống từng ngụm lớn.
"Ai nha." Liễu Uyển Thi ngồi ở bên cạnh thấy thế thì bĩu môi nói: "Các đừng chỉ biết uống, ăn chút đi!"

.

.
"Bịch!"
Một vò Túy Sinh Mộng Tử uống vào bụng, Tô Tiểu Mạt đổ gục dưới đáy bàn.
Hắn ôm vò rượu không, tửu khí ngút trời nói: "Ta.

.

.


Ta còn có thể uống.

.

.

Ta không có, không có say.

.

."
Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ còn chưa phân ra thắng bại, hai người gác chân lên ghế, lại thuận tay cầm một vò rượu lên uống.
Thoạt nhìn thì.
Hai đang uống rượu.
Nhưng phân tích kĩ hơn thì.
Thứ hai người đang uống là tình cảm đồng môn.
Còn sau khi Dạ Tinh Thần nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ phục sinh thì tại sao lại đấm hắn một cái thì không phải nói nhiều, ai hiểu thì sẽ hiểu, không hiểu nói cũng không hiểu.
Yến tiệc kéo dài đến nửa đêm.
Rất nhiều người uống say mèm, uống ngã trái ngã phải.
Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ cũng uống nhiều, trong cơn say chếch choáng, nhảy tới nhảy lui quanh lửa trại, như hai con đại tinh tinh đang hoa chân múa tay.

.

.
Canh bốn sáng.
Yến tiệc kết thúc.
Rất nhiều võ giả và đệ tử được nâng về.
Nhìn tổng thể thì ăn không tệ, chơi cũng rất vui vẻ.
Có điều.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, sau khi yến tiệc kết thúc, Công Tôn Nhược Ly ngồi một thân một mình ở trên cổng thành thành Thạch Tượng, ngẩn người nhìn lên bầu trời.
Nàng cố gắng giấu chuyện con trai giết mẫu thân, một mình gánh hết mọi đau khổ.
"Phụ thân."
Vào lúc này, Quân Thường Tiếu từ phía sau đi tới, nói: "Hình như người có chút không vui."
"Không có."
Công Tôn Nhược Ly vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: "Rất vui vẻ."

"Ta rất hổ thẹn."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngược đãi mẫu thân lâu như vậy."
"Đó là quả báo khi hắn vứt bỏ con mình." Công Tôn Nhược Ly an ủi: "Con không cần tự trách."
"Phụ thân.

.

."
"Vạn Cổ giới là ngươi, tộc Thạch Tượng ta nhập gia tùy tục, về sau gọi ta là mẫu thân đi." Công Tôn Nhược Ly ngắt lời.
Quân Thường Tiếu không ý kiến, cho dù kêu là gì thì cũng đều là ruột thịt của mình, chuyện này sẽ không thay đổi, cho nên thân thiết gọi: "Được, mẫu thân."
"Gọi mẹ."
"Mẹ!"
Công Tôn Nhược Ly đặt một tay lên mặt Quân Thường Tiếu, mặt mũi tràn đầy yêu thương nói: "Con ngoan, mẹ chỉ có một nguyện vọng, đó là cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì ngươi đều phải còn sống."
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, đau khổ trong lòng nàng cũng vơi đi không ít.
Con trai.
Là duy nhất.
Có người thân thương yêu mình, rất vi diệu.
Nhưng mà, nhớ tới huyết mạch Thạch Tượng là dung hợp, mình đang lừa gạt nàng thì trong lòng Quân Thường Tiếu càng thêm áy náy.
"Hết cách rồi."
Hệ thống bất đắc dĩ nói: "Kí chủ cũng không có ác ý."
"Mẹ."
Quân Thường Tiếu cười rực rỡ, nói: "Con sẽ sống, cũng sẽ tận hiếu với hai người, sẽ để cho hai người có được cuộc sống không buồn không lo, an nhàn dưỡng già."
Công Tôn Nhược Ly tức giận liếc hắn một cái, nói: "Ta còn chưa có già tới mức phải an hưởng tuổi già."
"Nói sai!"
Quân Thường Tiếu vội vàng nói.
"Được rồi." Công Tôn Nhược Ly khoát khoát tay, ý tại ngôn ngoại, nói: "Đừng để con dâu chờ lâu, mau về nghỉ ngơi đi."
".

.

."
Quân Thường Tiếu đỏ mặt.
Mẹ nó! Cái thằng này lại đỏ mặt! Kỳ tích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui