Vạn Cổ Tối Cường Tông


Nhân để phục sinh.
          Chỉ bốn chữ, quá đơn giản, quả giản dị.
Quân Thường Tiếu ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mừng như điên, thậm chí hai tay càng thêm run rẩy.
          Mới vừa rồi còn đang đau khổ rầu rĩ, mình nên làm như thế nào để Tiêu Tội Kỷ phục sinh, cũng có thể là cần trải qua năm tháng dài đằng đẵng, kết quả cơ hội lập tức xuất hiện trước mặt.
          Khóc.
          Quân Thường Tiếu khóc.
          Vì đệ tử có thể phục sinh mà vui tới phát khóc.
          "Bình thường."
          Hệ thống nói: "Bình tĩnh."
          Thật ra nó cũng rất kinh ngạc, Lăng Yên Các lại có chức năng phục sinh, có điều nó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dù sao đây là hệ thống, không gì không làm được, muốn làm gì thì làm.
          Trật tự thiên đạo, lục đạo luân hồi?
Xin lỗi, mấy thứ này là để giẫm lên.
          Nếu có thể phục sinh, vậy thì còn chờ gì nữa!
          Quân Thường Tiếu dằn sự kích động và mừng như điên trong lòng xuống, run rẩy đưa tay lên nhấn vô bốn chữ như là khung chat.
          "Đinh! Khởi động quy trình phục sinh."
          "Đinh! Kiểm tra thấy đệ tử Tiêu Tội Kỷ đã rót linh hồn vào Lăng Yên Các, phù hợp điều kiện, có muốn tiêu hao điểm cống hiến của những đệ tử khác trong này để tiến hành phục sinh hay không."
“Có.” “Không.”
          ".

.

."
          Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

          Tiêu hao điểm cống hiến của những đệ tử khác ở trong này?
          "Rất đơn giản." Hệ thống giải thích: "Cũng là lấy điểm cống hiến mà đám Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần tích lũy được những năm này để phục sinh Tiêu Tội Kỷ."
          "A."
          Quân Thường Tiếu nhấn vô “Có.”
Hắn cũng không có hỏi thăm những đệ tử đó, bởi vì hắn biết bọn họ sẽ chọn cái gì.
          Nói thật, phát triển đến bây giờ, từ trước tới giờ Cẩu Thặng không kiêu ngạo vì Vạn Cổ Tông và các đệ tử cường đại đến mức nào mà chỉ kiêu ngạo vì tình nghĩa đồng môn vô cùng thâm hậu của bọn họ.
"Đinh! Đinh!"
          Sau khi Quân Thường Tiếu chọn “Có”, những đệ tử ở trong Lăng Yên Các cũng nhận được thông báo, trước mặt mình hiện ra giao diện lựa chọn mà chỉ có bọn họ mới có thể nhìn thấy, một giọng nói máy móc vang lên: "Có muốn dùng điểm cống hiến của mình để phục sinh Tiêu Tội Kỷ hay không."
          Tông chủ phát đề.
          Bọn họ giải đề.
          Một khắc này, cho dù bọn người Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần đang làm gì thì cũng không chút do dự mà chọn “Có.”
          Nếu như lựa chọn này càng thêm hà khắc một chút, như dùng mệnh của mình đổi Tiêu Tội Kỷ phục sinh thì chắc chắn bọn họ vẫn chọn “Có.”
          Cho nên Quân Thường Tiếu kiêu ngạo cũng không phải là không có lý.
          "Đinh! Tất cả đệ tử trong này đều chọn câu trả lời giống nhau, quy trình phục sinh Tiêu Tội Kỷ khởi động, xin chờ chốc lát." Tiếng vang thanh thúy như tiếng trời vang lên bên tai.
Dễ nghe, mỹ diệu.
          "Ông!"
          Bức tranh trống không bắt đầu hiện lên từng nét mực từ dưới lên trên.
Vẽ chân, vẽ đùi, vẽ tay, vẽ mình, vẽ đầu, cuối vẽ ra Tiêu Tội Kỷ với thế đứng trung bình tấn, thuẫn dựng trước mặt, sinh động như thật, anh tuấn uy vũ bất phàm.
          Bức vẽ được vẽ lại này không giống như lúc trước, bên cạnh có nhiều con Yêu thú cực lớn, mai rùa cứng rắn và lưu quang thuẫn hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
          "Ba!"
          Văn tự đặc hiệu Thuẫn được khắc lên trên bức vẽ.
Trong nháy mắt, trước mặt Quân Thường Tiếu bất ngờ xuất hiện hai đạo lưu quang tương tự như vỏ trứng, khí tức sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ trong đó, cũng thấy rõ có thai nhi đang nhanh chóng trưởng thành.
          Thai nhi hóa thành trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh hóa thành đứa nhỏ, đứa nhỏ hóa thành thiếu niên, thiếu niên hóa thành thanh niên, thanh niên hóa thành người trưởng thành.
          Lộ trình phải mất mấy chục năm mới hoàn thành này chỉ hoàn thành trong vài giây trong vỏ trứng, thực sự không thể tưởng tượng được.

          "Ừng ực, ừng ực!"
          Sinh mệnh chi lực ẩn chứa bên trong vỏ trứng không ngừng sôi trào, sinh linh đã trưởng thành đó chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay lấy ống thở trên miệng xuống, tay nhấn lên mép vỏ trứng.
          "Ba!"
          Giống như bong bóng, đâm một cái là vỡ.
          "Ào ào!"
          Sinh cơ thủy thần kỳ chảy xuống đất, Tiêu Tội Kỷ tóc dài ẩm ướt đứng trước mặt Quân Thường Tiếu, bởi vì thân thể loã lồ nên có thể thấy rõ ràng bắp thịt hoàn mỹ.
          "Xoạt!"
          Vào lúc này, một vỏ trứng khác cũng bị đâm thủng, Huyền Quy triệt để hiện ra.
          Hắn và chủ nhân mình ký kết bản mệnh khế ước, cùng sinh tử, cùng phục sinh.
          "Hưu! Hưu!"
          Khi thân thể của Tiêu Tội Kỷ và khế ước thú bản mệnh được đắp nặn hoàn tất, hai đạo lưu quang bên trong Lăng Yên Các bay ra, chia ra dung nhập vào trong thức hải của bọn họ, linh hồn rót vào!
          "Đinh! Phục sinh hoàn tất."
          Quân Thường Tiếu nở nụ cười tươi.
          Mà sau khi linh hồn hoàn toàn khống chế thân thể, hai mắt Tiêu Tội Kỷ khôi phục ánh sáng, ngạc nhiên cúi đầu nhìn hai tay, nói: "Ta.

.

.

Không phải ta đã chết rồi sao?"
          "Bổn tọa không cho ngươi chết."
          Quân Thường Tiếu nói: "Trên đời này không có ai có thể lấy mạng ngươi."
          Bá khí, phách lối.

          "Tông chủ!"
          Bây giờ Tiêu Tội Kỷ mới phát hiện một người đứng bên cạnh, vô thức đưa hai tay che chỗ kín lại, mặt đỏ như táo.
          Quân Thường Tiếu quăng một bộ đồng phục ra, khinh thường nói: "Cũng đâu phải là chưa từng nhìn, nhăn nhăn nhó nhó làm cái gì."
          Đừng hiểu lầm.
          Cẩu Thặng nói nhìn rồi là vì nhà tắm, dù sao thỉnh thoảng cũng sẽ đi ngâm bồn tắm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
          "Ây.

.

." Tiêu Tội Kỷ có chút xấu hổ và thẹn thùng, mặc đồng phục, sau đó gãi đầu nói: "Tông chủ, sao ta lại sống lại?"
          Kí ức của hắn chỉ dừng lại ở chỗ giúp Dạ Tinh Thần gánh chịu thương tổn.
          "Không quan trọng."
          Quân Thường Tiếu nói: "Mau đi an ủi đồng môn ngươi, bây giờ bọn họ còn đang bi thương muốn chết kìa."
          "Vâng!"
          Tiêu Tội Kỷ vội vàng đi ra ngoài.
          Có người sẽ dựa vào miêu tả phục sinh trên kia mà suy đoán, cái này có phải là người nhân bản, sản phẩm công nghệ cao hay không.
          Không phải vậy.
          Tiêu Tội Kỷ hàng thật giá thật.
          Tại sao khẳng định như thế, bởi vì cái này liên quan đến một chức năng khác của Lăng Yên Các, đó là sau khi đệ tử vào đây ở thì linh hồn được bảo tồn vĩnh cửu, sau đó sẽ có một lần phục sinh.
          Nói trắng ra.
          Thân thể của Tiêu Tội Kỷ là mô phỏng phục chế lại, nhưng linh hồn trong cơ thể thì không thể giả được.
          Trong thế giới mà hở chút là nhục thể vỡ nát thì chỉ cần mùi vị của linh hồn vẫn giống như mới đầu, cách điều chế không thay đổi thì hắn vẫn là hắn, không có chút thay đổi nào.

.

.
          Phía sau núi.
          Phong thủy bảo địa.

          Ở đây từng có mộ chôn quần áo và di vật của Cố Triều Tịch, khi hắn trở về thì dỡ bỏ.
          Vào hôm nay, lại có một cái khác, trên tấm bia có khắc mấy chữ 'Vạn Cổ Tông đệ tử Tiêu Tội Kỷ chi mộ'.
          “Ô ô!"
          "Ô ô!"
          Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh ngồi xổm ở trước chậu than, vừa gào khóc, vừa thả tiền giấy vào bên trong.
          Chúng đệ tử sắp hàng chỉnh tề, đều đang bi thương cúi đầu.
Không khí ngột ngạt.
"Sao còn chưa đưa ảnh chụp tới?" Viên công tử có chút sốt ruột quay đầu, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Thượng Thiên, kết quả phát hiện một người quen xuất hiện trong tầm mắt, nhất thời trừng to hai mắt.
          "Ừm?"
          Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh cũng phát hiện ra, hai người hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn lại, cho đến khi thấy rõ dáng vẻ của người đó thì đứng phắt dậy, thét to: "Có quỷ."
          "Tiêu sư đệ!"
          Lý Thanh Dương tỉnh táo hơn, thấy rõ được khuôn mặt của Tiêu Tội Kỷ, nhớ lại lựa chọn lúc đang bi thương thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, mừng rỡ như điên nói: "Phục sinh!"
          Mọi người vui mừng.
          Đang chuẩn bị tiến lên thì lập tức dừng lại.
          Bởi vì Dạ Tinh Thần đã đứng trước mặt Tiêu Tội Kỷ từ lúc nào, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, đấm mạnh tới.
          "Bành."
          Tiêu Tội Kỷ bay vào ra ngoài, ngã dưới tảng đá lớn phía xa.
Hắn không có đứng lên mà còn thuận thế dựa vào đó, nâng đùi phải lên, tay phải để lên mặt, miễn cưỡng nhìn thấy trên nửa gương mặt dần dần hiện ra nụ cười.
          "Không có thực lực cũng đừng làm chuyện điên rồ, nếu không ta ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi!" Dạ Tinh Thần hét lớn.
          "Thực lực."
          Tiêu Tội Kỷ vẫn dựa lên tảng đá lớn, tay phải vẫn để trên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt cương nghị hiện ra, cười nói: "Ta có."
          "Hô hô hô!"
          "Hô hô hô!"
          Khí tức hùng hậu của Thiên Cơ cảnh tràn ngập phía sau núi trong nháy mắt, cũng khiến cho từng đệ tử đều rung động, để bọn hắn cảm nhận được cảm giác an toàn, cảm giác được bảo hộ toàn diện!
          Ngày hôm nay.
          Tiêu Tội Kỷ phục sinh tại chỗ, tu vi vào thẳng Thiên Cơ cảnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui