"Két!"
Trong ngục giam của tháp Thiên Nguyên Trấn Ngục, Ngu soái bị ném vào trong phòng giam.
Ẩn ở sát vách, nhìn thấy người quen cũ, biểu hiện trên mặt nhất thời vô cùng đa dạng.
Đây chính là Chủ soái của Phi Hổ Quân, tại sao lại vào đây? Chẳng lẽ.
.
.
Tình hình của Tinh Linh giới không ổn?
Thế mà hắn còn có hứng thú quan tâm đến vấn đề này, xem ra, ngày thường tổ ba người cai ngục còn chưa chăm sóc đủ cho hắn.
"Lại vào thêm một kẻ có thực lực không tầm thường." Trương Tam ngồi đối diện xếp bằng trên giường, ánh mắt hưng phấn nói: "Chẳng lẽ, Quân tông chủ cũng là người sẽ thay đổi bố cục của thế giới sao?"
Người anh em này thật đáng thương.
Từ khi khai báo thành thật, mặc dù chưa từng bị chăm sóc, nhưng vẫn luôn bị nhốt trong lao, không biết ngày ra khỏi đây.
Cũng không phải là Quân Thường Tiếu cố ý làm khó dễ, mà chính là sợ người này lại chạy.
Kẻ có thể nhìn thấy tương lai, nhất định phải khống chế rồi hãy nói, nói không chừng sau này còn có thể phát huy tác dụng thì sao.
"Không được."
Trương Tam Đạo: "Ta phải bói một que mới được."
"Ông!"
"Ông!"
Hắn lấy mai rùa, tiền đồng ra, tùy tiện thảy lên bàn Ngũ Hành Bát Quái, sau đó chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm.
"Thiên nhãn, mở!"
Một lúc sau, hai ngón tay đặt lên trên trán.
"Vù —— —— "
Con mắt giống như của Nhị Lang Thần xuất hiện giữa mi tâm, lóe ra thứ ánh sáng đặt biệt, đột ngột hòa vào trong hư không.
Một khắc này, Trương Tam giật mình một cái giống như bị điện giật, cả người ngơ ngẩn, linh hồn bay về phương trời xa theo linh chủng thời không.
Loại chuyện này,cũng coi như là đã quen lề biết lối.
Thế mà, điều khiến hắn ngạc nhiên là sau khi linh hồn được linh chủng thời không hộ giá thông qua tầng tầng không gian, lại nhìn thấy một mảnh hỗn độn, một mảnh mông lung.
"Chuyện gì thế này?"
Trương Tam có chút trợn tròn mắt.
Trước kia mỗi lần không tiếc hao tổn tuổi thọ đi nhìn trộm tương lai, luôn có thể nhìn thấy những hình ảnh mà mình muốn, nhưng lần này vì sao lại không có cái gì!
Hắn nhớ mang máng, sau khi Thiên Ma Hoàng bắt đầu gây họa cho thượng tầng giờ vũ trụ, hắn đã từng liều mạng bói một quẻ toàn diện lớn nhất, nhìn thấy được hình ảnh thiên địa sụp đổ sập, sinh linh hủy diệt, toàn bộ vũ trụ như đang lâm vào ngày tận thế.
Thế mà.
Vào thời khắc hắn tuyệt vọng nhất, đột nhiên có một tia sáng chiếu lên trên mặt đất.
Dần dần, Trương Tam nhìn theo tia sáng thấy được một bóng người, phóng khoán đi tới.
Mấy lần bốc quẻ sau này, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của người khó có thể nhìn trộm dung mạo kia, nhìn hắn đối đầu với Thiên Ma Hoàng, nhìn hắn từng bước hủy thiên diệt địa, nhìn hắn thay đổi quy luật của Thiên Đạo, thay đổi trật tự thiên đạo!
Trương Tam đã bị đả kích rất lâu.
Nếu như nhất định phải dùng một chữ để hình dung, cũng chỉ có 'Thần' mới xứng với!
Hắn!
Tuyệt đối là người sẽ thay đổi bố cục của thượng tầng vũ trụ!
Thực ra Trương Tam đã sớm bói được, nhưng chỉ không nhìn thấy rõ dung mạo, cho nên vẫn luôn không cách nào xác định rốt cuộc đó là ai, và xuất hiện khi nào.
Thế mà!
Đã thành thói quen nhìn trộm tương lai để nhìn thấy bóng người kia, lần này lại hao tổn tuổi thọ tiếp tục bốc quẻ, nhưng mà lại chẳng nhìn thấy gì cả, nên không thể nào không ngớ người ra.
"Oanh!"
"Oanh!"
Đúng vào lúc này, trong không gian mông lung truyền đến âm thanh của nhiều lần va đập, khiến cho không gian này dần dần uốn lượn, dần dần vặn vẹo.
"Cái này cái này.
.
."
Trương Tam dường như đã nhận ra được cái gì, giật mình nói: "Tương lai xuất hiện biến cố!"
"Ông —— —— "
Đột nhiên, một luồng sức mạnh kéo đến từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt linh hồn tồn tại ở tương lai bị đánh nát.
"Oa!"
Trương Tam phun máu, trong ánh mắt lại nổi lên sự hoảng sợ.
Không gian vặn vẹo.
Thiên địa hỗn loạn.
Đây chẳng phải là như lời Tiên Sư từng nói qua, là dấu hiệu của tương lai bị thay đổi sao!
"Xong rồi!"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Sự hoảng sợ trong mắt của Trương Tam càng mãnh liệt.
Tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, dù là có bị đoán trước được, đều là vĩnh hằng bất biến, bây giờ đột nhiên phát sinh thay đổi, thay đổi đến nổi bản thân mình không cách nào nhìn trộm được, có quỷ mới biết sau này sẽ còn xảy ra những chuyện gì!
Bởi vì biết, cho nên mới bình tĩnh.
Bây giờ lại mờ mịt, thì sẽ cảm thấy hoảng sợ với những thứ không biết.
Mà lại!
Trực giá nói cho Trương Tam biết, kẻ thay đổi tương lai thay đổi tuyệt đối là do con người làm!
Người nào?
Thiên Ma Hoàng?
Trương Tam vội vàng thu lại suy nghĩ điên cuồng này, bởi vì nếu thật là kẻ kia thay đổi thì tương lai chỉ sợ cũng sẽ giống như những gì mà bản thân mình vừa mới nhìn thấtg, không gian sụp đổ, thiên đạo hỗn loạn, bất kỳ lúc nào sinh linh đều cũng sẽ bị hủy diệt.
"Đậu."
Đái Luật đứng bên ngoài phòng giam, khó hiểu nói: "Con hàng này sao lại thổ huyết?"
"Chắc là do lâu rồi chưa được chăm sóc." Triệu Đậu Đậu nói.
"Đã như vậy."
Đái Luật nói: "Vậy thì quan tâm hắn một chút."
"Ba!"
Khi hai người đang nói chuyện với nhau, Trương Tam tựa vào lan can, đầu thò ra khỏi ke hẹp, xém chút nữa thì cả người cũng đều lọt ra ngoài, hét lớn: "Ta muốn gặp Quân tông chủ, ta có chuyện vô cùng to lớn muốn báo!"
"Chuyện vô cùng to lớn?"
Đái Luật và Triệu Đậu Đậu hai mặt nhìn nhau.
..
Vạn Cổ Tông.
Mấy chục ngàn tên binh lính Phi Hổ sau khi bị bắt tất cả đều bị nhốt trong phòng giam đặc biệt, không đưa hết vào tháp Thiên Nguyên Trấn Ngục, là bởi vì nó không thể chứa được nhiều võ giả như vậy.
Có người vẫn luôn nghi vấn, Trấn Hồn Tháp quá tuyệt đi, các loại tai to mặt lớn đều có thể bị khống chế ở bên trong.
Thực thì không phải vậy.
Bình thường những phạm nhân được đưa vào nếu như không phải bị thương, thì cũng là bị khống chế hoàn toàn, tình trạng lúc đó của bọn họ thì đừng nói là Nhị Nha, dù là võ giả bình thường cũng có thể xử lý họ.
Giả dụ tình trạng của đối phương hoàn hảo, thò cái đầu ra cho Quân Thường Tiếu bắt bắt vào trong đó cũng không được, bởi vì sức phòng ngự của tháp Trấn Ngục không chịu nổi nếu võ giả có cảnh giới cao dốc hết tu vi ra.
Nói tóm lại.
Khi các ngươi càng cảm thấy tháp Trấn Ngục quá mức BUG, thì có nghĩa là trước khi được đưa vào đây, phạm nhân đã được chăm sóc hết sức ân cần chu đáo.
"Băt đầu đi, anh bạn già."
MC Cẩu Thặng giơ điện thoại di động lên, mặt dán trước mặt Trương Tam, hét lên với đồng bọn đang coi trực tuyến: "Ai trong ô bình luận nghi ngờ một lần, thì ta hành hạ con hàng này mười lần, cam đoan khiến hắn luôn ở vào trạng thái hư nhược, Olli cho!"
"Cảm tạ ID là Giang Hồ Tái Kiến không có đưa máy bay cho Tiểu Cát!"
"Cảm tạ ID là Giang Hồ Tái Kiến tổ truyền tặng hỏa tiễn!"
..
"Nói."
Quân Thường Tiếu ngồi trên đại điện, mười ngón tay chụm lại, nói: "Rốt cuộc là đã thông suốt cái gì."
Tô Tiểu Mạt sắp khóc đến nơi rồi.
Có một số việc, Thái trưởng lão và Ngụy lão cũng biết, tại sao tông chủ không đi hỏi bọn hắn, vì cái gì hết lần này tới lần khác đến hỏi ta!
"Tông chủ!"
Tô Tiểu Mạt tỏ ra nghiêm túc nói: "Đệ tử đã đồng ý giữ bí mật cho sư tỷ!"
"Cái rắm."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi mà có thể giữ bí mật, thì con heo nó biết trèo cây."
".
.
."
Tô Tiểu Mạt rất thương tâm.
Chẳng lẽ trong mắt của tông chủ, bản thân mình lại không kín miệng đến vậy sao?
Là.
"Aii."
Tô Tiểu Mạt thở dài một hơi, nhớ lại truuwocs đây.
Đại khái là một năm trước, còn về thời gian cụ thể, hắn không nhớ được.
Hôm đó, như mọi ngày sau khi tu luyện hắn đến y dược đường, tìm Ngụy lão trao đổi một chút vấn đề tình cảm.
Thực ra mà nói.
Muốn đi hợp tác để soạn thảo ra cuốn 'Luyến Ái bảo điển' thư tịch.
Vạn Cổ Tông không cấm đệ tử yên đương, nhưng cả tông môn có nhiều người như vậy, thì lát đát cũng chỉ có mấy kẻ thoát ế, với tư cách là Tam sư huynh Tô Tiểu Mạt rất đau lòng, quyết định kết hợp kinh nghiệm của bản thân mình và sự chuyên nghiệp của Ngụy lão để giúp đở bọn họ thành công tìm được một nửa khác.
Thế mà.
Đi vào thư phòng, nhìn thấy đại sư tỷ.
Đang chuẩn bị đi vào chào hỏi, lại nghe Ngụy lão nói chuyện: "Người mà trong lòng ngươi không thể quên được là tông chủ sao?"
Tô Tiểu Mạt nghe vậy lập tức nhận ra được có vấn đề, sau đó nín thở, lặng lẽ dán ở lên trên cửa vễnh tai trộm nghe.
"Ừm."
Lục Thiên Thiên nói.
Thốt lên lời này vô cùng khó khăn.
Ngày ấy, nữ tử từ trước đến nay ít nói, quái gở lãnh ngạo đã nói rất nói nhiều, Tô Tiểu Mạt cũng nghe rất nói nhiều, cũng âm thầm giật mình nói: "Sự việc vô cùng lớn, đảo loạn nhận thức!"
"Két."
Đột nhiên, Lục Thiên Thiên đẩy cửa đi ra.
Nàng không lập tức rời khỏi, mà nhìn về nơi Tô Tiểu Mạt đang trốn, mặt lạnh lùng nói: "Sư tỷ hi vọng ngươi giữ bí mật."
".
.
."
Tô Tiểu Mạt không trả lời, bởi vì đã bị đóng băng thành pho tượng, mãi cho đến khi tự động tan chảy, mới run rẩy nói: "Đại.
.
.
Đại sư tỷ, ta.
.
.
Ta nhất định sẽ giữ bí mật!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...