Vạn Cổ Tối Cường Tông


"Vù vù!"
"Vù vù!"
Nữ tử đứng chắn trước mặt Lục Thiên Thiên được bao bọc bởi một lớp băng, không chỉ phát ra khí tức thần thánh, mà còn phát ra khí tức cực hàn.
Một khắc này.
Toàn bộ thế giới dường như tiến vào ngày đông giá rét.
Đám người Lý Thanh Dương thấy thế, nhất thời nhớ tới Anh Linh cấp SSS trên vách tường trong bí cảnh, chính là bức họa của nữ nhân này, chung quanh còn có băng tuyết điểm xuyến lên.
"Anh Linh cấp SSS ?"
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói: "Trong hệ thống Ma Đô thần thoại của ta có thần linh hệ Băng sao?"
Mặc dù hắn không có cách nào tiến vào bí cảnh, nhưng cũng lần lượt biết được thông qua lời nói của chúng đệ tử, Anh Linh cấp SSS tối cao, hẳn là cấp bậc thần linh tầng thứ, giống như Tề Thiên Đại Thánh đã từng xuất hiện.
"Tại sao không có."
Hệ thống nói: "Tuyết Thần Đằng Lục không phải sao?"
"Đằng Lục?"
Quân Thường Tiếu im lặng nói: "Căn bản thì chưa từng nghe nói tới."
"Bên trong Ấu Học Quỳnh Lâm của Trình Đăng Cát, phần thiên văn đã từng có ghi chép, Vân sư hệ là Phong Long, Tuyết Thần chính là Đằng Lục." Hệ thống phổ cập khoa học nói.
"Móa!"
Quân Thường Tiếu bĩu môi: "Chắc chắn là ngươi đã tra google!"
"Tất nhiên."
Hệ thống nói rất thẳng thắn.
Lâu ngày tiếp xúc với kí chủ, nó cũng biến thành không biết xấu hổ.
Cái này đã chứng minh một điều là không biết xấu hổ sẽ lây nhiễm?
"Ầm ầm!"
Khi Quân Thường Tiếu đang nói chuyện với hệ thống, Ngu soái nắm chiến kích nện xuống, gió lốc quần thảo lên trên chiến trường, lớp băng tan vỡ bắn lên trên không trung đầy những vụn nhỏ, giống như sương mù sáng sớm.
Đám người Lý Thanh Dương vội vàng nhìn lại.
Bọn họ đang lo lắng cho đại sư tỷ.
Thế mà, khi ống kính quay đến chỗ Lục Thiên Thiên, đã nhìn thấy nữ tử hiện ra từ trong băng tuyết, hai tay vung lên, tầng tầng lớp lớp vách tường bằng băng bay lên giữ không trung, thành công đón lấy chiến kích vừa nhanh vừa mạnh.
"Nhóc con."
"Ngươi yếu."
Giọng nói nhu hòa giống như điện âm pha tạp vang lên trên chiến trường, tuy nhiên mặt ngoài khiến lòng người ấm áp, nhưng lại lạnh lẽo đến cực dọd.
".

.

."

Mọi người không tự chủ được rùng mình một cái.
"Soạt!"
Ngu soái mượn lực lui lại, đáp xuống chỗ khi nảy nhảy lên, mi mắt nhăn lại, tay nắm chiến kích truyền đến cảm giác chết lặng.
Một kích vừa rồi kia, đã dốc hết chín phần mười sức mạnh, mà lại không thể nào đánh tan bức tường băng nhìn như mới hình thành kia!
"Ông!"
Không gian chấn động, hàn khí bùng lên.
"Không tốt.

.

."
"Ầm!"
Nơi Ngu soái đang đứng, đột nhiên những vụn hoa tuyết nổ tung, mà nàng thì lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, chiến kích trong tay đã không thể nắm được nứa mà bay ra ngoài.
"Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Sau một lúc, từng đám bông tuyết lại nổ tung
Bởi vì quá đột ngột, lại quá nhanh, mặt mũi đám người Lý Thanh Dương ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết rốt cuộ thì đối phương bị cái gì công kích.
Quân Thường Tiếu có thể nhìn ra được.
Đó là sức mạnh hệ Băng đột nhiên ngưng tụ ở nơi cực hàn, bất thình lình nổ tung, thực sự khó lòng phòng bị.
"Rầm rập."
Vào lúc này, Lục Thiên Thiên gắng kìm chế vết thương trong người cử động, hàn khí dưới chân tràn ngập, lại lần đóng băng mặt đất.
Anh Linh cấp SSS được triệu ra cũng cử động, hai chân rời khỏi mặt đất, uyển chuyển quỷ mị giống như phiêu đãng.
"Cạch!"
"Cạch!"
Khí hàn băng tràn ra từ trong lòng bàn tay của Lục Thiên Thiên, nhanh chóng bọc lấy trường kiếm, nhìn qua thì thấy lại càng lộ ra vẻ sắc bén.
".

.

."
Sắc mặt Ngu soái biến hóa.
Nàng không sợ đệ tử Vạn Cổ Tông tấn công, mà lại sợ nhân vật giống hệt thần linh thâm sâu khó dò đứng sau lưng kia.
Rút lui!

Rời khỏi nơi đây!
Nghĩ đến đây, Ngu soái không nói hai lời quay người chạy trốn.
"Tông chủ nói muốn bắt ngươi."
Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng giơ tay lên, ánh mắt lạnh như băng nói: "Cho nên thiên đường không lối, địa ngục không cửa vào."
"Ông!"
Anh Linh Sau lưng biến mất nguyên chỗ.
"Kèn kẹt!"
Điểm cuối cùng của Linh Vực cũng chính là nơi mà Ngu soái chạy trốn, tầng băng bốn phía đột nhiên run lắc, chợt tụ họp lại với nhau thành nữ thần tuyết, hai tay nàng đan vào nhau, trong miệng lẩm bẩm.
"Hô!"
"Hô!"
Gió lạnh thổi, bông tuyết tung bay.
".

.

." Sắc mặt Ngu soái kinh biến, bởi vì những bông tuyết đan rơi xuống, nửa đường thì hóa thành những chiếc dùi bằng băng bén nhọn, sau đó bay về hướng bản thân mình.
"Vù Vù Vù!"
"Vù Vù Vù!"
Bông tuyết như đao, rơi xuống với tốc độ tối đa.
Trong mỗi bông tuyết đều ẩn chứa kiếm khí cực sắc bén, sau khi đột nhiên tăng tốc, lần lượt chém qua không gian và lưu lại dấu vết.
".

.

."
Sắc mặt Kiếm Quy Khư nghiêm túc.
Nữ thần băng tuyết kia thực sự có chút đáng sợ.
Thậm chí, từ sau khi xuất hiện đến bây giờ, đều rất giống một con mèo đang vờn chuột!
"Hoành tảo bát hoang!"
Ngu soái sẽ không ngồi chờ chết, khi tấn công đột nhiên vung chiến kích, Linh lực được rót vào bên trong, giữa không trung cuốn lên thứ ánh sáng lộng lẫy yêu kiều, cố gắng đập đan những thanh kiếm bằng băng đang rơi xuống.
"Rầm rầm rầm!"

"Rầm rầm rầm!"
Ánh sáng lấp lóe, năng lượng bùng nổ.
Tuy thực lực của Ngu soái rất mạnh, nhưng đối mặt với những thanh kiếm bằng băng, kết quả cuối cùng chính là phá được một mảng này, lại nghênh đón mảng khác.
"Phốc!"
"Phốc!"
Thanh kiếm bằng băng vô cùng sắc bén, sau khi lướt qua chiến giáp thì để lại vết chém, mãi đến khi gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, bên trong Linh Vực là một mảnh trắng xóa.
"Phốc!"
Ngu soái phun ra một ngụm máu tươi.
Ống kính kéo xa, tay nàng vịn lấy chiến kích, nữa quỳ xuống.
Trên mặt, vai, ngực, phần lưng, chân tất cả đều là vết đao nhỏ bé, máu tươi chảy ra từ bên trong, rơi xuống trên mặt đất đầy tuyết trắng xóa.
Mắt thấy chiến giáp đã bị phá hỏng không còn ra hình dạng gì, Phạm Dã Tử lắc đầu nói: "Đáng tiếc."
Vấn đề không tính quá lớn.
Chỉ cần cầm về, hẳn là có thể sửa chửa được.
"Sột sột!"
Âm thanh của tiếng bước chân giẫm lên trên tuyết vang lên.
Lục Thiên Thiên ngừng lại trước mặt Ngu soái, duỗi tay nắm lấy mái tóc của đối phương giơ lên, nói: "Tự cở hay là ta giúp ngươi?"
".

.

."
Sắc mặt Ngu soái càng trắng hơn nữa.
Vừa rồi mới phá tan từng đợt tấn công của kiếm bằng băng, khiến cho nàng bị thương quá nặng, giờ phút này cơ hồ dường như đã đánh mất sức chiến.
Thực ra cho dù còn thì cũng không dám đánh trả.
Rất đơn giản, thực lực của nữ thần tuyết lơ lững giữa không trung hơn xa mình, nếu không phải cố ý hạ thủ lưu tình, chỉ sợ mình đã bị cắt thành mảnh nhỏ từ lâu rồi.
"Ta giúp ngươi."
Lục Thiên Thiên giơ kiếm, ánh kiếm hiện lên.
".

.

."
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nhanh chóng quay đầu đi.
Quân Thường Tiếu không có quay đầu, ngược lại lại chăm chú quan sát, mãi đến chiến giáp bị lột bỏ xong, lúc này mới tựa vào ghế ngồi cười nói: "Dễ chịu."
Đừng hiểu lầm.
Tuy Ngu soái bị cởi hết chiến giáp, nhưng khẳng định còn mặc quần áo, cho nên.

..

"Cái rắm!"
Hệ thống gầm thét lên: "Chiến giáp đều đã bị chém nát rồi, nội y bên trong còn có thể còn nguyên vẹn hay sao chứ? Còn không phải là đã bị chém thành từng mảng rồi!"

..
"Ngu soái!"
bên ngoài Linh Vực,binh lính Phi Hổ không ngừng đau lòng.
Lão đại bị bắt, nên làm cái gì?
"Rút lui!"
Một tên phó tướng cũng coi như là còn tỉnh táo, lúc này hét lớn.
Đại quân đã không có chủ soái, chẳng khác nào không có người đáng tin cậy, phương pháp tốt nhất là tranh thủ thời gian rút lui để bảo toàn lực luwongj.
"Thiên Thiên!"
Quân Thường Tiếu đứng dậy, hạ lệnh: "Bắt hết lại cho bổn tọa!"
"Vù —— —— ----" Lục Thiên Thiên thả người bay qua, hàn khí quanh thân tràn ngập ra, nhanh chóng lan tràn đến phía đỉnh núi ở phía xa, nói: "Dời núi!"
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Từng đỉnh núi bị nhổ lên giống như cây cố bị nhổ tận gốc.
"Phong sơn!"
"Vù Vù Vù!"
Mấy chục đỉnh núi lớn được hàn khí mang theo bay với tốc độ tối đa, rơi ầm ầm xuống chung quanh nơi binh lính  Phi Hổ đang muốn chạy trốn, tạo nên một cái sơn cốc không có đường thoát thân.
"Vù vù!"
"Hô hô hô!"
Hàn khí từ trên núi tràn xuống giống như nước lũ phun trào, trong nháy mắt đã lấp đầy sơn cốc, những binh sĩ ở bên trong đến ngay cả cơ hội chớp mắt cũng không có, ngay lập tức đã biến thành một đống tượng băng sinh động như thật.
Đến tận đây.
Phi Hổ quân tính cả chủ soái đều bị bắt giam.
"Không tệ, không tệ!" Quân Thường Tiếu chống nạnh cười to, chờ Lục Thiên Thiên mang theo chủ soái của quân địch trở về, đang muốn mở miệng hỏi thăm, thì đã nghe đối phương nói: "Đệ tử về trước đây."
".

.

."
Cẩu Thặng bị đơ nguyên tại chỗ.
Được đó.
Đệ tử này của ta vẫn cá tính như cũ.
Thái Huyền lão nhân, Ngụy lão và Tô Tiểu Mạt không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Lục Thiên Thiên rời khỏi , thấp giọng nói: "Nàng thực sự đã thông suốt rồi sao."
"Thông suốt cái gì?" Quân Thường Tiếu đột nhiên xuất hiện giữa ba người, mặt đày mờ mịt hỏi.
Đúng a!
Rốt cuộc là thông suốt cái gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui