Vạn Cổ Tối Cường Tông


Sau khi Quân Thường Tiếu đi một chuyến nam nhà tắm, không có bị đệ tử phát hiện, cái này đã nói lên khảo nghiệm đã rất thành công.
"Bốp!"
Sau khi trở lại thư phòng, đập hai tay vào nhau, cười nói: "Nếu đã không bị phát hiện, thì có thể đi Tinh Linh giới làm rất nhiều chuyện."
Ẩn thân.
không bị nhìn thấy thấy.
Là có thể làm được rất nhiều chuyện trộm cắp.
Huống chi, Tinh Linh giới giống như một cái bảo tàng khổng lồ, nếu như không bị bọn họ phát hiện, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Nói trở lại.
Cuộc chiến bảo vệ Đại Thiên Thành đã kết thúc rồi sao?
Đã kết thúc từ lâu, Tinh Linh giới rời đi với tổn thất nặng nề.
Sau khi đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ quét sạch chiến trường, mới có thể đến nhà tắm tắm rửa đây.
Với lực lượng của Vạn Cổ Tông trú đóng ở Đại Thiên Thành mà xem, nếu như Tinh Linh giới không tăng mạnh binh lực, không tăng mức độ lên, dù là một ngày tới một lần, cũng đơn giản chỉ là đến để tặng trang bị.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu không thể nào chứ chờ bọn họ chủ động đánh đến tận cửa, trong lúc an ổn, nhất định phải tìm một ít chuyện để làm, tỉ như đi ăn trộm tài nguyên và trang bị.
Ban đêm.
Hắn bay ra khỏi thành giống như yêu ma.
Thân thể dần dần ẩn trong vô hình, dường như cùnghoàn toàn hòa làm một với thiên địa.

..
Ngàn dặm bên ngoài Đại Thiên Thành, có một tòa thành trì có quy mô tương đối, giờ phút này đã có trọng binh trấn giữ, bầu không khí tương đối nghiêm túc.
Binh lính lúc trước công thành thất bại còn sót lại đi tới nơi này, thống soái và lãnh đạo cấp cao đứng bên trong quân doanh đang thảo luận, làm sao để đoạt lại thành trì đã bị chiếm lĩnh.
"Tướng quân."
Có người nói: "Nhất định phải tăng mạnh binh lực."

Bọn họ chưa công phá được Đại Thiên Thành, một là do hỏa lực của đối phương quá mạnh, hai là thực lực của binh lính nói chung còn chưa đủ mạnh, nếu như bên trên có thể coi trọng chuyện này hơn, điều đến những đội ngũ mạnh hơn, vậy thì mới có thể dễ dàng chiếm lại được hơn.
"Viện Trưởng Lão đã gởi tin đến, không lâu nữa sẽ điều động quân đoàn tinh nhuệ nhất của Tinh Linh giới chúng ta đến đây." Thống soái thành thật nói.
Quân đoàn tinh nhuệ nhất?
Một tên phó tướng giật mình nói: "Chẳng lẽ là Phi Hổ quân?"
"Không sai."
Mọi người nhất thời mừng vui không thôi.
Phi Hổ quân là quân đoàn số một của Tinh Linh Giới, mỗi một tên binh lính đều là ngàn chọn vạn tuyển, mà lại nhiều lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng chưa từng thất bại.
"Vù —— —— ---- "
Đột nhiên, một tiếng gió rất nhỏ truyền đến.
"Ai!"
Chúng người thất kinh quay đầu, liền phát hiện sau lưng có một nữ tử tóc dài tán loạn, tuy mặc chiến giáp, vẫn khó dấu được dáng vóc uyển chuyển.
"Ngu soái!"
Tướng quân vội vàng hành quân lễ.
Sau khi nhóm Phó tướng nghe thấy tên 'Ngu soái', sắc mặt biến đổi, sau đó lần lượt hành quân lễ, cũng âm thầm giật mình nói: "Chủ soái của Phi Hổ Quân!"
Không sai.
Thủ lĩnh của quân đoàn tinh nhuệ nhất của Tinh Linh giới là một nữ nhân không thua kém gì đấng mày râu.
Chớ bị sắc đẹp của mê hoặc, thực lực không chỉ có cường đại mà thủ đoạn cũng rất độc ác, những sinh linh chết ở trong tay nàng và vị diện bị nàng diệt không đếm hết.
"Phế vật."
Ngu soái ngồi ở vị trí trung tâm, đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lùng nói: "Đến ngay cả một tòa thành trì mà cũng không lấy lại được, lại còn phải để cho Phi Hổ quân của bổn tọa phải ra tay."
".

.

."

Mọi người hổ thẹn cúi đầu xuống.
"Ngu soái." Tướng quân khổ sở nói: "Thực lực của những kẻ phản loạn Cchiếm lĩnh Đại Thiên Thành quá mạnh."
"Có mạnh thì có hơn Thiên Hà giới được không?"
"Cái này.

.

."
Tướng quân trầm mặc.
Thiên Hà giới là một nhất đẳng vị diện mà Tinh Linh giới đã từng xâm lấn, mới đầu đã dùng một số lớn chiến hạm và binh lính để tiến công, kết quả nhiều lần thất bại mà về.
Các tướng lĩnh lúc đó đều đã từng tham gia, đều từng bị địch nhân hung hăng dạy dỗ.
Về sau, vẫn phải nhờ vào Phi Hổ quân ra tay mới có thể đánh bại được.
Vào giai đoạn quyết chiến khi đó, bọn họ đều cho rằng sẽ rất khốc liệt, kết quả chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa canh giờ, chủ thành to nhất của Thiên Hà giới đã bị công phá, cũng suốt đời khó có thể quên, cảnh tượng Ngu soái dáng người thon dài tay cầm đầu lâu của chủ soái quân địch, từng bước một đi ra khỏi cửa thành.
"Quân đoàn của bổn tọa đang trên đường đến đây."
Ngu soái cất bước, mười ngón nhẹ nhàng đan vào nhau, nói: "Các ngươi có thể xéo đi."
"Không cần.

.

."
Tướng quân vốn muốn nói thêm ba chữ 'Giúp đở sao', nhưng nghĩ tới Phi Hổ quân chính là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Tinh Linh giới, bản thân mình mà nói ra, chẳng phải lại mang ý nghĩa nghi ngờ bọn họ sao?
"Vù!"

"Vù!"
Đêm đó, trong thành trì xuất hiện những người có thân pháp mạnh mẽ, nghiêm chỉnh huấn luyện binh lính.
Bọn họ đều mặc áo giáp màu đen, sau lưng đeo cung nỏ, bên hông treo đao kiếm, trên mũ trùm đầu miễn cưỡng lộ ra hai con mắt, ánh mắt sắc bén như mãnh hổ.
Phi Hổ quân.
Người không nhiều, chỉ có mấy chục ngàn.
Nhưng mà khi bọn hắn đứng nghiêm trên giáo trường, quanh thân bắn ra luồng khí tức đã từng ra trải qua chiến trận, đủ khiến cho binh sĩ bình thường cảm thấy xấu hổ.
"Xoạt!"
Ngu soái đi ra từ trong quân doanh, thân thể hơi nghiêng một bên, tay phải bóp lấy eo, nói: "Toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm."
"Vâng!"
Bọn binh lính tuân lệnh, tiến vào doanh trướng nghỉ ngơi.
Thực lực bọn hắn rất mạnh, nhưng khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên thì chạy suốt đêm tới, cho nên cũng đã mỏi mệt, phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, sau đó thần tốc đánh chiếm lại Đại Thiên Thành.
"Chậc chậc."
Trên tường thành lâu, Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: "Nhìn thật là chuyên nghiệp."
Đây là con mắt của thượng đế, mọi người có thể nhìn thấy hắn rất tức giận mà ôm tay dựa vào tường, nhưng hình ảnh thực tế thì ở vào trạng thái ẩn hoàn toàn, căn bản là không nhìn thấy cái gì cả.
Cẩu Thặng đã tới từ lâu rồi.
Khi tướng quân và nhóm phó tướng nói chuyện với nhau thì hắn nghe hết không hề bỏ xót một từ.
"Phi Hổ quân?"
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Nghe thì có khí thế, hi vọng không phải là con cọp giấy."
"Vù!"
Hắn biến mất tại chỗ, đáp xuống trước doanh trướng.
Phi Hổ quân có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, cho nên áp giáp đã được cởi ra hoàn toàn và cũng đã sắp xếp ngăn nắp, đây là cho Quân Thường Tiếu cơ hội ra tay mà.
Cung.
Lấy đi.
Nỏ.
Lấy đi.
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu kích.
Thu hết!

Bởi vì đang ở vào ẩn thân trạng thái, lại có thể né được các loại trận pháp cảnh giới, cho nên Quân Thường Tiếu ăn trộm  không hề tốn công sức chút nào.
"Xòa!"
Âm thanh xuống nước truyền tới.
Vốn là Quân Thường Tiếu đang chuẩn bị xong chuẩn bị rời khỏi đó, đột nhiên phát hiện nữ tử được gọi là 'Ngu soái' kia lại đang tắm rửa, sau đó mặt không đỏ hơi thở không gấp trà trộn vào trong, thuận tay lấy đi chiến giáp đang nằm trên kệ.
"Xong đời!"
Hệ thống nói: "Mọi người sụp đổ!"
"Sụp cái cọng lông!"
Quân Thường Tiếu nói: "Lão tử chỉ trộm chiến giáp, chưa từng liếc mắt nhìn một cái!"
"Ai mà tin a!"
"Ta Quân Thường Tiếu đi thẳng ngồi ngay, người ngay thẳng không hề sợ gì, ngươi tin hay không thì tùy!"
"Phụt!"
Hệ thống khạc đờm, nói: "Đi thẳng ngồi ngay, vậy thì sao lại đi trộm đồ?"
"Tinh Linh giới là kẻ địch, thì sao là gọi là trộm được?" Quân Thường Tiếu nói: "Đây là chiến lược, đây là chiến thuật, ngươi thì biết cái gì!"
".

.

."
Hệ thống im lặng nói: "Được được được."
Quân Thường Tiếu lặng yên không một tiếng động rời khỏi quân doanh, nhưng không trở về Vạn Cổ Giới, mà là tiếp tục đi dạo trong thành.
Chân trước vừa đi, chân sau liền nghe được tiếng thét chói tai của Ngu soái: "Chiến giáp của bổn tọa đâu!"
Binh lính đang nghỉ ngơi nghe thấy vậy, lần lượt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đang định mặc chiến giáp vào theo thói quen, kết quả phát hiện giá áo rỗng tuếch, sau đó cùng nhau giật mình kêu lên: "Chiến giáp bị trộm!"
Loạn rồi, rối lên rồi.
"Quân đoàn tinh nhuệ nhất của Tinh Linh giới cơ đấy."
Quân Thường Tiếu đang hành động theo chiến lược và chiến thuật của thành trì khinh thường nói: "Nhổ vào "
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui