Ẩn bị bắt.
Binh lính còn sót lại của Tinh Linh giới chạy tán loạn.
Đại Thiên Thành rách nát không chịu nổi tạm thời khôi phục sự yên tĩnh.
"Phụt!"
Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng xuống lại lần nữa thổ huyết, sắc mặt càng tái nhợt.
Tuy nhiên dựa vào màn bọc thực phẩm thần cách mà bắt được Ẩn, nhưng đối phương vẫn điên cuồng tấn công, vẫn tạo cho hắn những tổn thương không nhỏ.
Tóm lại.
Lần này có thể thắng lợi, thật đúng là có chút trùng hợp.
Nếu như không phải là trong mấy lần cập nhật bản mới thì phát hiện ra thứ đồ tốt đó, chỉ sợ còn rất khó có biện pháp gì đối phó với hắn.
"Quả nhiên.
.
."
Quân Thường Tiếu lắc đầu, cảm khái nói: "Gặp chuyện khó khăn, ghé khu mua sắm."
Tuy nhiên những năm này hắn vẫn luôn cố gắng không dựa vào khu mua sắm của hệ thống, có thể có lúc kiếm được đạo cụ đặc thù, cũng thật đúng là có sức mạnh quỷ thần khó lường, riêng chuyện này thì không phục không được.
"Dựa vào bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, đương nhiên là đáng kính nể."
Hệ thống nói: "Nhưng trong cuộc đời dài dằng dặc, chung quy không thể thoát khỏi quý nhân tương trợ."
"Ta."
"Hệ thống."
"Cũng là quý nhân của ngươi."
"He Tu!"
..
Mặt trời mọc, xua tan màn đêm.
Đệ tử Vạn Cổ Tông bắt đầu phụ trách quét sạch thi thể ngoài thành, cùng thu dọn những trang bị vũ khí rơi đầy đất .
Phần lớn chúng đều bị hư hỏng, nhưng có thể giao cho Phạm Dã Tử đúc lại.
Thái Huyền lão nhân dẫn đầu nhóm trận pháp sư, du tẩu trong thành các ngõ ngách, bắt đầu bố trí trận kỳ, phác hoạ trận tuyến.
"Ông!"
Sau một lúc, đại trận hộ thành mạnh hơn so lúc trước đã được hình thành.
"Vù vù!"
"Vù vù!"
Ở nơi khác, Bội Kỳ đang cố gắng ăn đất, cố gắng nôn ra đất, dần dần khôi phục lại từng thành và thành trì bị hư hỏng.
Quân Thường Tiếu muốn biến Đại Thiên Thành thành căn cứ địa, tất nhiên là cần tập trung nhân lực vật lực sửa chữa.
"Hắn muốn đánh lớn rồi!"
Đứng ở trên thành lầu, ánh mắt Ma Tổ dần dần khiếp sợ.
Giờ phút này hắn đã nhận thức quá muộn, Quân Thường Tiếu là muốn dùng toà châu thành này làm căn cứ địa, sau đó tấn công đến những thành trì khác, từ đó.
.
.
Chinh phục toàn bộ Tinh Linh giới!
Không sai.
Cẩu Thặng thật sự là nghĩ như vậy.
Nguyên nhân mà hắn dốc hết sức mạnh của toàn tông tấn công châu thành, chính là muốn làm công tác chuẩn bị cho sau này chinh phục Tinh Linh giới.
Trước kia thì sau khi Ma Tổ đánh hạ một thành trì, cướp bóc tài nguyên và tùy tùng thi rồi sẽ rời đi, rất nhanh lại bị đối phương đoạt lại, Quân Thường Tiếu không có ý định sẽ làm như vậy, hắn muốn đường đường chính chính đối đầu cùng Tinh Linh giới!
Âm mưu chuyển thành dương mưu.
Đây không phải dũng khí, là thể hiện thực lực.
"Bịch!"
"Bịch!"
Trên đường phố chính rộng mênh mông của nội thành, từng Diablo đang dò xét, võ giả sống ở ddaaay đều nơm nớp lo sợ.
Bọn họ sợ.
Còn nhóm tùy tùng thi thì vui vẻ.
Bởi vì sau kh ithành trì bị chiếm lĩnh, Thái Huyền lão nhân bố trí đại trận Cách Hồn, lần lượt trợ giúp bonj họ dỡ bỏ bom.
Bọn họ có được tự do, thuận theo tự nhiên trở thành Avengers.
Có tổng cộng ba triệu tùy tùng thi trong thành trì, toàn bộ gia nhập khiến binh lực tăng lên trên diện rộng.
"Đều nghe kỹ đây."
Sau khi Quân Thường Tiếu điều trị thương thế, ngồi tại trên đại điện phủ thành chủ, cầm lấy còi hô: "Từ hôm nay trở đi Đại Thiên Thành do Vạn Cổ Tông chúng ta tiếp quản, các ngươi có thể sinh sống giống như thường ngày, không cần lo lắng hãi hùng."
Mọi người nghe vậy, hơi chút an tâm.
Có điều.
.
.
Châu thành đã bị Vạn Cổ Tông chiếm lấy, lãnh đạo cấp cao của Tinh Linh giới chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sau này còn sẽ phát động công kích, liệu mình có thể giữ được mạng hay không thì khó nói.
Quân Thường Tiếu thì không lo lắng lãnh đạo cấp cao của Tinh Linh giới hsẽ phản kích, thậm chí ước gì bọn họ đánh giết tới, như vậy cũng không cần lặn lội đường xa đi chủ động xuất kích.
Quả là như vậy.
Vẻn vẹn vài ngày sau, Tinh Linh giới tập kết đại quân đuổi giết tới Đại Thiên Thành.
Một tòa châu thành bị phản quân chiếm lĩnh, một tên lãnh đạo cao cấp bị bắt, đây là điều vô cùng nhục nhã, bất kể ai có tâm đều không thể dễ dàng tha thứ.
"Tặc tử!"
Đại quân thống soái lạnh giọng nói: "Thả Ẩn đại nhân, giao Đại Thiên Thành, để cho các ngươi được chết toàn thây!"
".
.
."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Ngây thơ."
Nhìn thấy phản quân không có ý định thỏa hiệp, đại quân thống soái cũng không nói nhảm, lúc này hạ lệnh công thành.
"Vù vù!"
"Bạch Bạch Bạch!"
Từng chiếc từng chiếc chiến hạm bay tới, từng đợt vũ khí công thành xuất hiện.
Lúc trước Ẩn đến giúp trợ, không nghĩ là thành trì sẽ bị công phá, cho nên căn bản không trang bị những vũ khí có lợi cho việc công thành lợi, lần này tiến công cũng coi như là đã bày biện đầy đủ.
Quân Thường Tiếu cười.
Tinh Linh giới lại tặng trang bị tới cho mình.
Đã như vậy.
Vậy chỉ có thể nhận lấy.
"Các bảo bối!"
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ tay, nói: "Ra ngoài đón khách."
"Xoát! Xoát! Xoát!"
Trên tường thành sau khi được sửa chửa, đệ tử Vạn Cổ Tông và nhóm Avengers lần lượt nhấc AK 47 và hỏa tiễn đã được cải tạo.
Sau khi nếm được khoái cảm do vũ khí nóng mang đến khi bắn phá và oanh tạc, bọn họ cảm giác nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao, cho nên căn bản là không dừng được.
Phong cách của bức họa.
Dần dần được tượng cát hóa.
"Vốn dĩ là tượng cát có được không!" Hệ thống gầm thét lên.
..
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Cuộc chiến tranh khốc liệt bảo vệ Đại Thiên Thành mở màn, từng đám binh lính Tinh Linh giới không sợ chết chém giết tới, sau đó ngã xuống bên trong mưa bom bão đạn.
Quân Thường Tiếu không có quan sát trận chiến, khi khai chiến thì hắn đã vào trong tháp Thiên Nguyên Trấn Ngục.
"Ba!"
"A a "
Tiếng kêu thảm thiết căm phẫn vang vọng tầng chín ngục giam.
Bởi vì Dạ Vương Minh đã nhập vào Quân Minh, Phong Vạn Lý đã được thả từ lâu, nếu không nghe được loại thanh âm này, khẳng định sẽ bị dọa cho da đầu rớt mất ba lớp.
Người nào đang bị ngược đãi?
Ẩn.
Con hàng này cũng rất khổ.
Rõ ràng là có linh chủng đặc biệt không bị nhìn thấy, kết cục lại bị bắt bởi màn bọc thực phẩm.
Thực ra thì sau khi vào đây, mỗi ngày bị tổ ba người cai ngục giáo dục, thời gian qua có thể nói nước sôi lửa bỏng.
"Két."
Quân Thường Tiếu đẩy ra cửa nhà lao đi tới.
"Chủ nhân."
Nhị Nha dừng lại, thở hổn hển nói: "Chăm sóc đến đâu rồi?"
Nàng có niềm vui là ngược đã kẻ khác, đã cảm thấy rã rời, cảm thấy vô vị, hành hạ đến nổi có chút phát điên mất lý trí!
"Hành hắn cho đến khi hắn đồng ý giao ẩn nặc linh chủng ra mới thôi." Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
"Đệch!"
Hệ thống nói: "Ta biết ngay là con hàng này bắt người thì ra là muốn thực hiện mộng tưởng của nam nhân!"
Có thể ẩn thân, không bị phát giác.
Linh chủng tốt như vậy, đương nhiên Quân Thường Tiếu phải nghĩ biện pháp lấy cho bằng được!
Sắc mặt Ẩn dị thường dữ tợn nói: "Ẩn nặc.
.
.
linh chủng đã đồng nhất với ta, không.
.
.
Không thể nào giao ra được.
.
."
Lời nói là thật.
Ngoại trừ loại trừ linh chủng luân hồi tương đối đặc biệt ra, thì những loại linh chủng khác chỉ có thể tách ra sau khi ký chủ chết đi.
"Đương nhiên.
.
."
Ẩn khó khăn cười nói: "Ngươi.
.
.
Ngươi cũng không thể giết ta.
.
.
Bởi vì nếu ta chết.
.
.
Linh chủng sẽ thuộc về vũ trụ.
.
.
Muốn tìm được thì không khác nào mò kim đáy biển.
.
.
Khặc khặc khặc.
.
."
Một khi ký chủ chết đi, linh chủng trở về trong vũ trụ yên lặng chờ người kế thừa tiếp theo.
Ví dụ như Dạ Vương.
Vì có thể đột phá cao hơn, trực tiếp lựa chọn buông bỏ.
Tất cả những linh chủng tồn tại trong cơ thể hắn đều trở về với vũ trụ, những năm tháng sau này, Cố Triều Tịch trở thành người thừa kế mới của linh chủng luân hồi.
"Yên tâm đi."
Quân Thường Tiếu dựa đi tới, cười nói: "Bổn tọa sẽ không để cho linh chủng biến mất, bổn tọa sẽ để cho chính nó ngoan ngoãn xuất hiện."
"Nhị Nha!"
"Hành hạ hết sức cho ta!"
"Vâng!"
"Ba ba ba!"
"Ba ba ba ba!"
"A a —— —— "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên lần nữa.
Roi Trấn Hồn lần lượt quất đánh vào người, linh hồn và nhục thể của Ẩn đều bị tra tấn như đang dưới địa ngục.
Không gượng được nữa rồi!
Chịu không nổi nữa rồi!
"Vù!"
Đột nhiên, một luồng ánh sáng bay ra từ trong cơ thể hắn, sau đó bay về về cửa nhà lao.
"Yêu nghiệt to gan!"
Quân Thường Tiếu vung tay lên, quát: "Chạy đi đâu!"
"Vù vù!"
Lớp màn bọc thực phẩm thần cách lại lần nữa phát huy tác dụng, nhìn như một hàng rào không thể phá vỡ chắn ở trước cửa, mãi đến khi luồng ánh sáng kia đập lên phía trên thì cấp tốc bị bọc lại.
"Anh anh anh.
.
."
Thằng cha bị trói ở bên trong kêu lên những tiếng như bọn đọc giả ác ý đáng bị đánh, sau cùng cũng nhận ra là mình có chắp cánh bay cũng khó thoát, đành phải ngoan ngoãn ngừng phản kháng.
"Chủ nhân."
Nhị Nha kinh ngạc nói: "Cái này cái gì nha?"
Quân Thường Tiếu thu hồi thứ có hình dạng quả cầu chứa trong lớp màn bọc thực phẩm lại, nói: "Linh chủng Ẩn nặc."
"Phốc!"
Ẩn bị treo giữa không trung phun máu, tựa hồ khó có thể chấp nhận được sự thật là linh chủng tự tiện rời khỏi thân thể trực tiếp ngất đi.
Đứa nhỏ đáng thương.
Thứ đại diện cho sự kiêu ngạo và tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...