Vạn Cổ Tối Cường Tông


"Giết!"
"Giết!"
"Ầm ầm!"
Ma Tổ dẫn theo Avengers đánh tới thành trì, các loại ánh sáng lộng lẫy sắc màu bắn xuyên qua,  phủ lên màn đêm u tối thứ ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc.
"Tùy tùng thi làm phản!"
"Tùy tùng thi làm phản!"
Khi thành trì còn chưa bị công phá, trong thành đã vang lên tiếng kêu la của các binh sĩ.
Sau một thời gian dài, xem tùy tùng thi như là nô lệ, bọn họ có từng nghĩ đến, có một ngày trong giấc mộng lại gặp phải loại tình huống này.
"Ầm!"
"Ầm!"
Tầng xuất của các loại năng lượng đánh phá phát tra ngày càng nhanh.
Bởi vì Ma Tổ dẫn theo Avengers đột nhiên đánh lén, hoàn toàn không cho đội quân bảo vệ thành trì bất kỳ cơ hội nào, vẻn vẹn chỉ trong vòng nửa canh giờ đã công phá được cổng thành, sau đó tràn vào giống như thủy triều.
"Hòa bình quá lâu."
Quân Thường Tiếu đứng ở bên ngoài nói: "Khiến cho bọn hắn đánh mất sự đề phòng."
Kiếm Quy Khư nói: "Trong thời gian nửa năm, có thể huấn luyện mấy chục ngàn Avengers thành ra tinh nhuệ như thế, Ma Tổ cũng được coi như là một anh hùng."
"Đúng vậy a."
Cố Thiên Tinh gật đầu nói: "Quân tông chủ dùng đúng người."
Lẽ ra, mỗi ngày Avengers bị tẩy não, mỗi ngày bị nhắc đến cừu hận, thì khi công phá một tòa thành chắc là không cách nào khống chế được sự tức giận mà làm ẩu, nhưng sau khi bọn hắn đi vào trong thành lại hết sức trật tự có nề nếp, không tàn sát bình dân bá tánh mà đánh ngay vào Phủ thành chủ.
Nửa canh giờ sao.
Phủ thành chủ biểu tượng cho trái tim của thành bị công phá triệt để, những kẻ tai to mặt lớn trong thành chủ đều bị Ma Tổ giẫm dưới chân.
"Đường chủ!"
Có người gầm thét lên: "Giết hắn!"
Thành chủ này là một kẻ có thủ đoạn độc ác, vô số tùy tùng thi đi tới nơi này, nếu không bị điên cuồng tra tấn, cũng là giết chết tùy vào tâm trạng của hắn, cho nên hôm nay hắn bị bắt, mọi người chỉ hận một nỗi là không thể lập tức chém hắn thành muôn mảnh.
"Đừng.

.

.

Đừng giết ta.

.

."
"Xoẹt!"

Tiếng nói còn chưa dứt, kiếm của Ma Tổ đã chém xuống, đầu của hắn lăn xuống giống như trái dưa hấu, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi.
Thành chủ chết, mọi người reo hò.
"Đem đầu treo ở trên cửa thành!"
Ma Tổ lớn tiếng nói: "Nói cho đám võ giả cao quý của Tinh Linh giới biết, hôm nay tùy tùng thi chúng ta muốn tạo phản!"
"Vâng!"
Rất nhanh, đầu của thành chủ đã được treo ở trên cửa thành.
Ngày hôm nay đã được dự đoán trước là sẽ được ghi vào lịch sử, bởi vì Avengers đại biểu cho sự tự do đã ngả bài với thiên long nhân cao cao tại thượng, Ma Tổ chỉ huy chiến dịch lần này cũng đã được hậu nhân ghi khắc, thậm chí được xưng là ông tổ của sự tự do.
Không có liên quan gì đến Cẩu Thặng?
Không có.
Hắn là kẻ đứng sau tấm màn, tên tuổi và công lao được dấu kín.

..
Hừng đông.
Trời cũng đã thay đổi.
Avengers thành công chiếm được Huân Thiên Thành.
Cư dân ở lại đây sợ đến nổi trốn tránh ở trong nhà, sợ đột nhiên có người xông tới.
Đúng là lo lắng thái quá.
Avengers vẫn không quấy rối sinh linh vô tội, chỉ nhằm vào những kẻ quý tộc có thân phận có quyền lợi, sau khi lục soát ra tất cả tài nguyên Võ đạo, còn dẫn theo tất cả những tùy tùng thi làm nô lệ ở đây đi luôn.
"Rút lui!"
Ma Tổ ra lệnh một tiếng, mọi người cấp tốc rời khỏi.
Lần này đánh úp bất ngờ Huân Thiên Thành, mục đích rất đơn giản là đánh cướp được tài nguyên thì bỏ chạy.
"Vù! Vù!"
Nhóm Avengers rời khỏi thành trì hơn mười dặm, tiền vào rừng sâu núi thẳm, lần lượt dùng lệnh bài truyền tống đến Vạn Cổ Giới.
"Đã nghiền!"
Trở lại khu vực của Avengers, ánh mắt Ma Tổ khó nén được vẻ phấn khởi.
Sau nhiều năm ở Tinh Linh giớ, vẫn luôn không được đối xử như một con người, cũng sống không bằng chết, hôm nay cuối cùng đã giẫm được đám quý tộc cao cao tại thượng kia xuống dưới chân, tâm trạng quả thực sướng rên.
Tiếc nuối là.
Nó không bằng chuyện mặc sức mà đồ thành.
Quân Thường Tiếu sẽ cquan tâm đến lương tâm, làm việc sẽ không quá tàn bạo.
Ma Tổ thì khác, hắn là từ đầu đến đuôi đều là nhân vật phản diện, là một con hùng ưng không từ thủ đoạn nào, khi đồ sát thì cũng chẳng thấy có chút ân hận nào.
Đáng tiếc.
Ý tưởng này đã bị Quân Thường Tiếu bóp chết từ trong trứng nước.
Cho nên lần này sau khi công phá Huân Thiên Thành, không thành công làm chuyện đồ thành khiến người ta giận sôi máu.
"Thương vong như thế nào?"
Ma Tổ tỉnh táo lại, lúc này hỏi thăm tình hình chiến đấu.
Sau khi thống kê, hai mươi ngàn tên tùy tùng thi công phá thành trì, cướp bóc lượng lớn tài nguyên Võ đạo, cái giá phải trả là năm sáu trăm Avengers đã bỏ mình.

Vạn Cổ Tông đánh nhau, xưa nay không có người chết, pháo hôi xuất chiến thì chết nhiều như vậy.
Ha ha.
"Các huynh đệ tỷ muội."
Ma Tổ đi ra đại điện, âm thanh vang dội như sấm nói: "Chiến đấu vì tự do, chắc chắn sẽ có hi sinh! Chúng ta phải không sợ hãi mà đối mặt với tất cả, cónhư thế mới có thể an ủi được người chết trên trời có linh thiêng!"
"Chiến đấu vì tự do! Chúng ta không sợ hi sinh!"
"Chiến đấu vì tự do! Chúng ta không sợ hi sinh!"
Nhóm Avengers cùng rống to, trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi.
"Sức mạnh của sự tự do và lòng thù hận đúc thành ý chí sắt thép của bọn họ!" Quân Thường Tiếu kính nể nói.
"Ngừng."
Hệ thống im lặng nói: "Có chắc là không phải do sức mạnh của việc tẩy não không?"

..
"Từng người từng người một!"
Bên trong bí cảnh Thời Không, các đệ tử bận bịu túi bụi.
Lần này sau khi công phá Huân Thiên Thành, mang về hơn một trăm ngàn tùy tùng thi, theo như lời của phẫu thuật Tôn Bất Không, nhất định phải lấy được bom trong đầu họ ra trong thời gian ngắn nhất.
Thời gian vô cùng cấp bách, bởi vì không ai biết về chuyện này Tinh Linh giới có lập tức hành hình ngay hay kkhoong, cho nên chỉ có thể sắp xếp phòng phẫu thuật trong bí cảnh Thời Không, có thể tranh thủ làm càng nhiều giải phẫu càng tốt.
Nội trong một ngày.
Gần mười ngàn tên tùy tùng thi đã được gỡ bom, khôi phục tự do đồng thời phủ thêm áo chống đạn.
Cái gọi là mặc thêm áo chống đạn, cũng có nghĩa là bọn họ không còn là tùy tùng thi, mà chính là trở thành Avengers thuận theo tự nhiên.
Thế mà.
Nhân lực cũng có hạn.
Đoàn đội bác sỹ Vạn Cổ Tông không biết mệt mỏi làm giải phẫu, vẫn không thể ngăn cản ác mộng xảy ra!
"A a!"
"A a a!"
Trong khi còn thừa lại mấy ngàn người đang xếp hàng chờ đợi, bọn họ đột nhiên quỳ gối trong bí cảnh, dữ tợn kêu thảm, thân thể và linh hồn dường như ở trong biển lửa, lại như ở trong chảo dầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Quân Thường Tiếu vội vàng đi tới.
"Hồn Hình!"
Một Avengers từng chứng kiến hồn hình, đau khổi nói: "Bọn họ vận dụng Hồn Hình!"
".

.

."

Quân Thường Tiếu chau mày.
Quả nhiên, khi Tinh Linh giới khống chế sinh tử của những tùy tùng thi này, là hoàn toàn không chịu sự hạn chế của vị diện và khoảng cách.
"Xoạt!"
Quân Thường Tiếu nắm tay của một tên tùy tùng thi, linh niệm xâm nhập vào trong óc, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ như dời non lấp biển trong đầu, nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
"Để.

.

.

Ta chết.

.

."
Tên tùy tùng thi kia đau đớn cầu khẩn: "Để.

.

.

Để cho ta chết.

.

."
".

.

."
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Một lúc sau, xoay người sang chỗ khác, nói: "Cho uống thuốc tê."
"Vâng!"
Tôn Bất Không vội vàng khống chế tên tùy tùng thi kia, sau khi được uống thuốc tê mới tỉnh táo lại.
Hắn nằm trên mặt đất, tư duy vẫn còn, sức lực vẫn còn, khó khăn mỉm cười, nói: "Cám.

.

.

cám ơn.


.

."
"Bùm —— —— ---- "
Bom phát nổ, hóa thành huyết nhục.
"Bùm !"
"Bùm !"
"Bùm !"
Trong rất ngắn thời gian, toàn bộ tất cả những tùy tùng thi chưa kịp tháo bom đều bị nổ tung.
Một số người được tiêm thuốc tê, chết rất nhẹ nhõm, nhưng còn có rất nhiều người căn bản không kịp, cho nên bọn họ không chỉ có hồn phi phách tán, còn chịu đựng sự tra tấn như địa ngục.
"Bộp bộp!"
Tôn Bất Không quỳ xuống đất, siết chặt nắm tay.
Với tư cách thầy thuốc, chức trách là chăm sóc người bị thương, bây giờ lại trơ mắt nhìn nhiều linh hồn như vậy phải chịu cực hình ở trước mặt mình.
Bi thương!
Tự trách!
"Bốp."
Quân Thường Tiếu đập vào vai hắn, nói: "Ngươi đã cố gắng hết sức rồi."
"Tông chủ.

.

."
Tôn Bất Không rốt cuộc không kìm chế được tâm trạng, nước mắt rơi như mưa nói: "Ta thật rất muốn cứu bọn họ!"
"Trên đời này có rất nhiều sinh linh đều phải trải qua chuyện sinh tử." Quân Thường Tiếu an ủi: "Đừng chỉ vì bản thân mình không kịp đưa tay cứu giúp mà tự trách mình, bởi vì sức người có hạn, cũng không có cách nào khống chế được đại cục."
"Đệ tử hiểu rõ.

.

."
Tôn Bất Không lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Hắn hiểu được.
Nhưng mà sau khi Quân Thường Tiếu trở lại thư phòng lại trầm mặc, thậm chí là im lặng có chút dọa người.
"Ngươi không sao chứ?"
Hoa Hồng để nước trà xuống, lo lắng nói.
Quân Thường Tiếu tựa vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Một vị diện xem sinh linh như cỏ rác, thì đáng phải bị giải phẫu mổ sọ."
Hoa Hồng nghe vậy, biết được phu quân đang tức giận.
"Không."
Ánh mắt của Quân Thường Tiếu dần dần lạnh lùng nghiêm nghị, giọng điệu âm trầm nói: "Ta muốn đổi đầu cho nó! Đổi ngũ tạng lục phủ! Đổi cả thân thể!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui