Khi Dạ Tinh Thần ôm Giải Lăng Dao, khi hắn lĩnh ngộ được ý nghĩ trong vô số lần trọng sinh, tâm cảnh được tăng lên rất nhiều, cũng là bước ngoặc sắp bước vào cảnh giới Thiên Cơ.
Võ đạo.
Cũng không phải là chỉ chú trọng võ.
Càng bước vào cảnh giới càng cao, đều phải để ý đến nhiều phương diện hơn.
Dạ Tinh Thần đột ngột xuất hiện hiện tượng đột phá, mà lại không phải lĩnh ngộ đột rồi đột phá như cachs của võ học truyền thống .
"Vù vù!"
"Vù vù!"
Khí lãng thăng cấp cuồn cuộn gào thét bay ra.
Thế là, sau mấy phút đồng hồ, hắn và Lăng Dao biến mất nguyên tại chỗ.
"Không thể để lãng phí được."
Chẳng biết lúc nào Quân Thường Tiếu đã đi tới vị diện này, ngồi trên tảng đá, hai tay chống lên đùi, nói: "Nhất định phải khiến cho sinh linh bên trong giới nội cảm nhận mới được."
Vạn Cổ Giới.
Dạ Tinh Thần bị truyền tống vào trong này.
Khí thế tấn cấp nháy mắt tràn ngập cả vị diện, sinh linh trong này đều cảm nhận được.
Cảnh giới tăng lên, càng bước vào đại cảnh giới, khí thế tăng cấp phóng ra có thể khiến cho võ giả lĩnh ngộ được, từ đó thu được những điều kỳ diệu trong phương diện võ đạo, cho nên Cẩu Thặng không thể nào bỏ lỡ, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đây, đưa Dạ Tinh Thần vào Vạn Cổ Giới.
"Xoạt!"
"Xoạt!"
Mọi người lần lượt ngồi xếp bằng, tĩnh tâm cảm ngộ.
Trong khí lãng phát ra khi tấn cấp, ẩn chứa sự huyền bí của võ đạo, khiến cho rất nhiều võ giả đẳng cấp thấp nhất thời không thể lĩnh ngộ được, tấn cấp lại một đợt nối một đợt.
Trùng hợp là có không ít trẻ sơ sinh được sinh ra vào thời điểm này, hấp thu được khí thế tấn cấp phóng ra, kinh mạch và huyết dịch yếu ớt lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên không thể trực tiếp làm cho cảnh giới tăng lên, nhưng đã được bồi dưỡng về tất cả các phương diện, có hi vọng trong tương lai!
Đây là điều mà Quân Thường Tiếu thấy rất vui.
Vạn Cổ Giới cần những làn sóng sau này cuồn cuộn không dứt, có thể khiến cho toàn bộ thế giới trở nên phồn vinh giàu mạnh.
..
Lại nói đến Dạ Tinh Thần, tuy nhiên quanh người điên cuồng tuôn ra khí lãng tấn cấp, vẫn luôn ôm chặt Giải Lăng Dao.
Lần lĩnh ngộ này khiến hắn hiểu được thứ gì quan trọng hơn, cho nên sẽ không cố gắng làm cho mình đột phá, mà chính là phải gánh vác trách nhiệm mà một người nam nhân cần phải có.
Giải Lăng Dao dựa vào trong ngực, không ngăn được nước mắt chảy ra.
Nàng đã từng trăn trở và mâu thuẫn, nam nhân này coi bản thân mình là Lăng Dao, tất cả những chuyện đã làm chỉ đơn giản là để đền bù, mãi đến khi nghe hắn nói, ta không là Dạ Vương, ta là Dạ Tinh Thần thì mới thực sự hiểu ra được.
Lăng Dao.
Dạ Vương.
Đều đã chết.
Một người là Giải Lăng Dao, một người là Dạ Tinh Thần.
Chỉ thế thôi.
"Bịch!"
"Bịch!"
Bào thai trong bụng máy lên nhanh hơn so với trước kia.
Dương như là phụ mẫu có tình người cuối cùng đã trở thành người thân, làm động lực để tiếp tục sống.
Chẳng qua là.
Bởi vì vì lúc trước thời gian bị đè nén qua lâu.
Dù là giờ phút này thai máy có tăng lên, những vẫn thấp hơn nhiều so với mức bình thường.
Có thể sinh ra được hay không, còn phải coi tạo hóa của thai nhi, và phần quan trọng nhất chính là sự can thiệp từ bên ngoài.
Quân Thường Tiếu vô cùng coi trọng đệ tử, khẳng định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, để làm cho con của Dạ Tinh Thần có thể thuận lợi được sinh ra trên đời.
..
Mấy canh giờ sau.
khí thế tấn cấp Tràn ngập Vạn Cổ Giới dần dần yếu đi.
Cố gắng cảm ngộ sinh linh, thì đã đột phá một cảnh giới, hoặc là thu hoạch được những gợi ý to lớn, thực lực tổng hợp lại tăng lên một phần lớn.
Cộng thêm việc lúc trước chống lại nhiều thủ hạ của Thiên Ma Hoàng, lực chiến đấu của toàn bộ Vạn Cổ Giới hoàn toàn được xưng tụng hoàn mỹ, nếu như tiếp tục phát triển lên nữa, sớm muộn sẽ có ngày đủ tư cách chiến đấu đối mặt cùng đối phương.
"Soath —— —— "
Sau cùng một khí thế tấn cấp đi vào trong thể nội, Dạ Tinh Thần ôm lấy Giải Lăng Dao thành công bước vào cảnh giới Thiên Cơ.
Trong số những đệ tử, Lý Thanh Dương dựa vào việc dung hợp linh chủng hệ Lôi dẫn đầu bước vào nửa bước Thiên Cơ, bây giờ Dạ Tinh Thần dựa vào sự lĩnh ngộ với tình yêu, lần đầu tiên bước vào cảnh giới Thiên Cơ.
"Vạn Cổ Tông của chúng ta."
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói: "Lại có thêm một hổ tướng!"
về phương diện thủ hạ của Thiên Ma Hoàng, đặt biệt là mỗi Bát Bộ Thiên Long đều là cảnh giới Thiên Cơ, cho nên bất kể là cao tầng hay là đệ tử Vạn Cổ Tông có thêm một người thuộc cảnh giới này chẳng khác nào rút ngắn không ít khoảng cách.
"Xoạt"
Sau khi đột phá, Dạ Tinh Thần cũng chưa cảm nhận sự thay đổi sau khi cảnh giới tăng lên, mà chính là ôm lấy Giải Lăng Dao rơi vào võ trường của Vạn Cổ Tông, chân thành nói: "Tông chủ, xin giúp đệ tử luyện chế thuốc dưỡng thai!"
"Không thành vấn đề."
Quân Thường Tiếu sảng khoái đồng ý.
Buổi chiều, Cố Thiên Tinh lấy tất cả dược liệu ra, dưới sự hợp tác giúp đỡ của Đan Dược Đường, y dược đường và những nơi khác, bắt đầu tay luyện chế thuốc dưỡng thai.
Ngày thứ hai.
Thuốc dưỡng thai đã luyện chế xong.
Đó là một chén thuốc hội tụ tinh hoa của thiên địa Nhật Nguyệt.
Dạ Tinh Thần lo lắng bưng đi, tuy nhiên không có xuất hiện chuyện”ngã đổ thuốc”như trong nội dung cốt truyện của kiệt tác, nhưng sau khi Giải Lăng Dao uống xong, được Cố Thiên Tinh phụ trách kiểm tra, kết luận lại là.
.
.
Tuy là có thể giữ được đứa bé, nhưng thời gian thai nghén có thể là rất dài.
"Bao lâu thì mới có thể sinh?"
"Ít nhất là cỡ ngàn năm."
".
.
."
Quân Thường Tiếu nhíu mày.
Thời gian thai nghén thai nhi chậm thì cũng có thể chấp nhận được, dù sao thì tuổi thọ của võ giả rất dài, hoàn toàn có thể đợi được.
Nhưng mà Cố Thiên Tinh lại nói phải đợi ngàn năm, chẳng phải vừa đúng thời gian thánh chiến vũ trụ lần thứ mười hai bắt đầu hay sao? Không phải là vừa vặn đúng với hình ảnh tương lai mà Dạ Tinh Thần đã từng nhìn thấy hay sao, đứa con lại sinh ra vào lúc ấy sao?
"Nếu đã như thế thì."
Quân Thường Tiếu nói: "Đệ tử này của ta cũng phải rời đi."
"Tông chủ."
Dạ Tinh Thần đi vào đại điện, chân thành nói: "Xin hãy cho phép đệ tử mang nàng rời đi, đi tìm thiên tài địa bảo để nuôi dưỡng thai nhi ."
".
.
."
Lông mày Quân Thường Tiếu chau lại.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của đệ tử hi vọng đứa con có thể được ra đời, nhưng nếu như bản thân mình cho phéo rời đi, thì dường như là đồng nghĩa với mọi chuyện sẽ phát sinh giống như trong lộ trình tương lai, có lẽ mình càng ngăn cản thì nó lại càng phản tác dụng.
"Kí chủ có thể cự tuyệt."
Hệ thống nói: "Ép buộc thay đổi tương lai."
"Có thể thay đổi sao?"
Đối với chuyện thay đổi tương lai, Quân Thường Tiếu không quá coi trọng, dù sao hôm nay giữ lại Dạ Tinh Thần, ai biết về sau có thể quy trở lại đúng như dòng chảy của tương lai, hay là càng ngăn cản thì nó lại càng phản tác dụng đây.
Thôi.
Phó thác cho trời.
Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa cho phép ngươi ra ngoài."
"Đa tạ tông chủ!"
Dạ Tinh Thần quay người rời đi.
Khi sắp đi ra khỏi đại điện, nghe Quân Thường Tiếu nói: "Tinh Thần, nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là đệ tử của bổn tọa, vĩnh viễn là người của Vạn Cổ Tông."
"Rõ."
Dạ Tinh Thần ngừng chân, nghiêm túc nói: "Đệ tử ghi tạc trong lòng."
"Đi thôi."
Quân Thường Tiếu phất phất tay.
Mãi đến khi nhìn thấy Dạ Tinh Thần biến mất khỏi đại điện, trong lòng mới tràn đầy cảm giác khó chịu tựa vào ghế ngồi, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Đối với Cẩu Thặng mà nói, đệ tử chính là miếng thịt trong tim không cách nào cắt đi được.
..
Diễn võ trường.
Đám người Lý Thanh Dương đã đứng ở đó từ lâu.
Dường như bọn họ biết Dạ Tinh Thần muốn rời đi, cho nên cố ý đến đây đưa tiễn.
"Dạ sư đệ."
Lý Thanh Dương cười nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Dạ Tinh Thần tâm tình phức tạp gật đầu, sau đó từng bước một đi qua từng đồng môn một, nhìn ra được trong ánh mắt đưa tiễn đều là sự cổ vũ.
Thời khắc đó, hắn đã dao động.
Nhưng rất nhanh lại bị suy nghĩ phải làm cho đứa con nhanh chóng chào đời lấn áp.
Cũng không phải là sinh ly tử biệt, cũng không phải là một đi không trở lại, bản thân mình chỉ cần nhanh chóng tìm được thì có thể nahnh chóng trở lại đây!
Nghĩ đến đây.
Dạ Tinh Thần nhanh chân bước về phía trước.
Giải Lăng Dao đứngtrước cổng chính tông môn, mãi đến khi chờ hắn đến ben cạnh, mới thấp giọng nói: "Có thể không cần đi."
"Đi."
Dạ Tinh Thần bắt lấy tay nàng, hai người biến mất tại chỗ.
"Nhị sư huynh." Liễu Uyển Thi lau nước mắt nói: "Dạ sư đệ sẽ còn sống trở về chứ?"
"Ừ."
Lý Thanh Dương nói chắc chắn: "Hắn nhất định sẽ còn sống trở về."
..
Hôm nay.
Dạ Tinh Thần mang theo Giải Lăng Dao rời đi.
Quân Thường Tiếu trong lòng bức bối, ngồi một mình ở núi đỉnh uống rượu buồn chán, một vò tiếp một vò tựa hồ không có ý định dừng lại
"Chờ một chút!"
Đột nhiên, hắn lấy lại tinh thần, nói: "Quên mất Trương Tam!"
"Soạt!"
Lập tức Quân Thường Tiếu đi vào trong tháp Thiên Nguyên Trấn Ngục, vừa đi vào phòng giam, liền thấy trong ngục giam một tổ ba người đang điên cuồng chăm sóc cho Trương Tam, tiếng la hét của đối phương đinh tai nhức óc, có thể nói thê thảm không gì sánh được.
"Quân tông chủ!"
"Ta.
.
.
A.
.
.
Ta.
.
.
A khai! Ta.
.
.
khai hết a a a!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...