Ánh mắt Vũ Thuần Tử có chút ảm đạm, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hắn muốn xem xem, có nơi nào để thoát ra hay không.
"Ngươi không tìm được, không có nghĩa là ta không tìm được, cho dù không có lối ra, ta cũng muốn thử một phen."
Vũ Thuần Tử kiên định nói ra.
Nghe hắn nói, Liễu Giai Nhân cũng không thể nói gì, chỉ đành để hắn đi tìm rồi mới biết, khi đó thất vọng sẽ giống như nàng lúc đầu.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ tìm lối ra còn tìm lại thanh Kinh Thiên Đao, Vũ Thuần Tử tin tưởng, Kinh Thiên Đao không có biến mất, rất có thể nó chỉ nằm sâu bên dưới dung nham núi lửa mà thôi.
Vấn đề ở chỗ, làm sao lấy được nó ra khỏi nơi đó, đây là điều khiến hắn đau đầu nhất.
"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không thể nói gì thêm, đây là tấm bản đồ do ta tự vẽ ra, trong đó có toàn bộ chi tiết lối đi, những dấu chéo chung quanh nơi này, đều là ngõ cụt ta đã đi qua."
Liễu Giai Nhân thở dài, sau đó móc trong người ra một tấm giấy, đem đưa cho Vũ Thuần Tử, nói.
Vũ Thuần Tử chợt kinh ngạc, liền nhận lấy, bên trong, hắn thấy rất nhiều đường đi ngã rẽ, ngay cả những nơi nguy hiểm cũng đánh dấu, tổng cộng có bảy tám điểm nguy hiểm, cùng với hai mươi điểm dấu chéo, hiển nhiên đây đều là ngõ cụt.
"Đây là do ngươi tự thân lịch trình rồi ghi chép lại?"
Vũ Thuần Tử tò mò hỏi.
"Phải! Theo ta ước tính, Vực Trượng Thiên Nhai rộng tới một ngàn dặm, muốn một mình đi hết toàn bộ tìm kiếm, yêu cầu phải mất một đến hai năm."
Liễu Giai Nhân gật đầu đáp.
"Thì ra là như vậy, đa tạ cô nương."
Nếu có thứ này trong tay, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tuy không biết có ra ngoài được hay không, nhưng có còn hơn không, chí ít không để hắn lạc lối bên trong Vực Trượng Thiên Nhai.
Tiếp tục trôi qua thời gian hai ngày, vết thương đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi chuẩn bị một ít đồ đạc, liền tạm biệt Liễu Giai Nhân, một mình bước ra khỏi sơn cốc.
Liễu Giai Nhân nhìn thân ảnh Vũ Thuần Tử dần dần biến mất, trong lòng không hiểu có chút thất lạc, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Mấy năm nay, một mình nàng sống vẫn ổn, kể từ bây giờ trở đi cũng vậy, Vũ Thuần Tử cùng nàng chỉ là thuận nước qua đường mà thôi.
Đương nhiên, nàng cũng không hề để ý, dù gì Vũ Thuần Tử cũng sẽ quay trở lại, ngay cả bản thân nàng đều không tìm ra được lối đi, huống chi là một người chỉ vừa mới đến như hắn.
Rời đi sơn cốc kia, Vũ Thuần Tử bước thẳng về phía trước, nội tâm không hề có điểm gợn sóng, mục tiêu của hắn là muốn bước ra ngoài, tìm kiếm con đường tu luyện cảnh giới.
Theo bản đồ chỉ dẫn, lần này hắn đang tiến về phía nam, nơi này núi sơn trùng trùng, từng ngọn núi nhấp nhô ở đằng xa, dựa vào khoảng cách, chắc cũng tầm hai ba mươi dặm.
(1 dặm = 1,609 km)
Lấy bản thân thể lực, muốn vượt qua đó cũng không phải chuyện dễ, nếu tu vi không bị phong ấn, chỉ trong vòng hơn nửa giờ là tới, đây là đã tính con đường gồ ghề chông chênh của sườn núi.
Hiện tại tu vi bị phong ấn, muốn vượt qua nơi đó, cũng mất khoảng một tiếng rưỡi thời gian.
Cho dù là vậy, Vũ Thuần Tử cũng không thể lùi lại, trầm ngâm nói.
"Liều mạng vậy, nếu không được đành trở lại."
Không biết trải qua bao lâu, Vũ Thuần Tử đã đi được một nửa đoạn đường, ban đầu tiến vào, không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi vượt qua được một ngọn đồi, áp suất nơi này bỗng nhiên thay đổi, cảm giác không khí trầm trọng lên hẳn, mới nhấc chân đi một trăm bước đã cảm giác hai chân đau nhức.
Hai cơ chuột không ngừng rung rung, thể lực hắn dần dần trở nên suy yếu.
Xem ra nơi này không phải địa phương tốt lành, hắn thật tò mò, tại đây có áp suất đè nén như vậy, Liễu Giai Nhân làm cách nào đi được vào sâu bên trong?
Mặc kệ là chuyện gì, nàng ta đi được, một nam nhân như hắn chẳng lẽ không đi được?
Vũ Thuần Tử nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó nhấc chân bước đi.
Cứ như vậy hắn bước đi được hai mươi mét, trong khoảng thời gian đó, Vũ Thuần Tử cũng phát hiện ra một việc, mỗi một trăm bước chân, áp suất không khí càng ngày càng đè nén thêm một chút.
Ban đầu ngươi sẽ không cảm thấy gì, nhưng dần dần về sau, liền phát hiện bước chân trở nên nặng nề chưa từng có.
Trọng lực nơi đây, cực kỳ nặng nề!
Hắn nghiến chặt hai hàm răng, nhanh chóng bước đi từng bước.
Một bước… Hai bước… Hai mươi bước… ba mươi bước…
Bước chân chầm chậm đi, lúc này hắn đã đi được năm trăm bước, áp suất đè nén làm hắn như muốn ngạt thở, giống như một tảng đá to lớn đặt lên vai, còn lớn hơn lúc đầu Vũ Thuần Tử vác Kinh Thiên Đao.
Hắn tin chắc, phía trước áp suất còn đáng sợ hơn nơi này rất nhiều lần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...