Cô Marina cũng mỉm cười, nhìn những người có mặt trong phòng khách.
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự mãn nguyện và một cái gì đó không nói được thành lời, có buồn, cũng có vui.
- “ Thu Vân?”
- “ Sao?”
- “ Sao thế?”
- “ Tôi thì làm sao được cơ chứ, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện. Bây giờ nhìn con gái Tâm Lan và con trai hai người bên nhau, tôi mới biết được rằng, trên đời này cũng tồn tại cái gọi là duyên phận. Nhìn bọn trẻ hạnh phúc, tôi cũng thấy rất vui.”
- “ Duyên phận vẫn luôn luôn tồn tại! Mà này, đừng nói với tôi là cô vẫn độc thân đấy nhé.”
- “ Sao? Có gì không được? Độc thân cũng rất tốt mà...”
- “ Hả? Năm nay cô gần 40 rồi đấy, tại sao không lập gia đình? Đừng nói là vì...”
Cô Marina phất phất tay
- “ Đừng đoán mò, tôi không lụy tình đến mức đó. Tình cảm của tuổi thanh xuân, cũng chỉ là những rung cảm nhất thời, đâu thể đi cùng tôi đến cuối đời, huống chi người tôi thích chẳng thích tôi. Tôi giữ mãi làm gì...”
- “ Vậy thì tại sao...”
- “ Tôi cũng từng kết hôn....”
- “ Hả? Khi nào? Giờ anh ta đâu?”
- “ Giờ với tôi, anh ta là người dưng! Muốn nghe tình sử của tôi không?”
- “ Muốn!” - Đồng thanh lên tiếng.
Cô Marina buông tiếng thở dài, trong đôi mắt không còn vẻ cợt nhả cùng tinh nghịch thường thấy mà nó dường như phủ một màn nước mỏng.
- “ Hôn nhân của tôi, cũng chỉ là đã từng mà thôi. Tôi là con cháu của dòng họ thế gia, nên sẽ không tránh khỏi làm vật hy sinh, liên hôn vì lợi ích gia tộc. Mặc dù tôi chỉ là con riêng, nhưng mà dòng họ đó lại rất ít con gái, mấy chị, em gái của tôi đều kết hôn cả rồi, chỉ còn lại một mình tôi, ba dù rất thương tôi, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được cuộc hôn nhân đó. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi phải kết hôn. Anh ta là con trai của một dòng họ lớn, cũng là con lai, mang trong mình hai dòng máu, phương đông và phương tây. Anh ta rất hoàn hảo, hoàn hảo về mọi mặt, không như những thiếu gia nhà giàu khác, anh ta có tài, được giao phó quản lý sự nghiệp của gia tộc. Anh ta là một người chồng tốt, tốt vô cùng, không chơi bời, đàn đúm ở bên ngoài, không lăng nhăng, gái gú gì hết, đến nỗi, tôi từng nghĩ, có lẽ tôi là người phụ nữ duy nhất tồn tại trong cuộc sống của anh ta. Chúng tôi là một gia đình hoàn hảo, chỉ có một nhược điểm duy nhất là chúng tôi không yêu nhau.”
- “ Vậy... sau đó thì sao? Tại sao lại ly hôn?”
Cô Marina đột nhiên bật cười, nụ cười đầy chua xót.
- “ Anh ta cũng là đàn ông, cũng nhẫn tâm như bao người đàn ông khác mà thôi. Kết hôn được hơn 3 tháng, anh ta nói yêu tôi. Tôi khi đó, nếu không thích thì là nói dối, nhưng nếu là yêu, thì chưa đến. Anh ta nói anh ta sẽ đợi, đợi đến khi tôi đồng ý. Rồi anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, tôi cảm động! Anh ta quá tốt, mà tôi, một người từ bé đã thiếu vắng tình thương, thì chỉ cần một chút ấm áp từ anh ta thôi, đã làm cho tôi tham luyến. Rồi tôi yêu, yêu cuồng nhiệt, không phải là tình yêu đầu tiên, cũng chưa chắc đã là tình cuối, nhưng là đoạn tình cảm mà tôi đặt vào đó nhiều cảm xúc nhất...”
- “ Nhưng đàn ông thì vẫn mãi là đàn ông, mãi là người tham lam. Người ta nói, trái tim đàn ông rất nhiều ngăn, không thể mãi dành trọn cho một người phụ nữ duy nhất, tất nhiên cũng có những ngoại lệ, nhưng đa phần vẫn là như thế. Và anh ta cũng là một người, trong hàng vạn người đàn ông như thế.”
- “ Anh ta... ngoại tình?”
- “ Haha, ngoại tình! Kết hôn được gần một năm, tôi phát hiện anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài, cô ta là thư kí, rất xinh đẹp. Tôi cũng là người chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, nên với tôi, tình một đêm hay gì đó tương tự như thế vẫn có thể chấp nhận được. Đàn ông luôn bị hấp dẫn bởi những thứ mới mẻ mà, nên tôi vẫn cố gắng chịu đựng, để đợi đến một ngày anh ta thức tỉnh, quay về với cuộc sống của chúng tôi, bỏ qua những thứ mới mẻ ngoài kia. Nhưng hai người bọn họ, càng ngày càng quá đáng, chuyện ngoại tình của anh ta giống như một câu chuyện tình sử đẹp đẽ vậy, ai ai cũng biết. Tôi là con gái của dòng họ Wirler, lòng tự tôn của tôi rất cao, những người xuất hiện trong cuộc sống của tôi, hoặc là tất cả, hoặc chẳng là gì cả. Tôi không được như mẹ, vì yêu mà chấp nhận làm tình nhân nhỏ, cũng không vĩ đại được như mẹ cả, vì yên ổn của gia đình mà nhắm mắt cho qua. Tôi quyết định ly hôn. Nhưng mà cuộc đời luôn rất trớ trêu, ngày tôi tìm luật sư để bàn về việc ly hôn, tôi lại phát hiện mình mang thai...”
- “ Cái gì? Mang thai? Vậy... vậy... đứa bé...”
- “ Có những người đã được số phận định trước là không có duyên phận. Tôi và con tôi cũng như thế, nếu như nó còn sống, bây giờ chắc cũng bằng tuổi Thiên Phong rồi, nhưng cơ hội để nó được lớn lên, ông trời cũng không cho nó...” - Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má. Cô Marina từ xưa đến nay luôn là một người phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ thấm sâu vào máu. Nhưng những hồi ức đau thương, những tình thương dành cho đứa bé chưa kịp hình thành đó, là hồi ức, là niềm đau, là tất cả cảm xúc duy nhất còn nguyên vẹn, chưa từng thay đổi trong cô ấy.
- “ Phát hiện mình mang thai, tôi bắt đầu băn khoăn về quyết định ly hôn của mình. Bởi vì đứa bé cũng cần một gia đình. Cho đến một hôm, người phụ nữ đó đến tận nhà tìm gặp tôi. Chúng tôi xảy ra tranh chấp, cãi vã, rồi cô ta đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, đứa con chưa kịp hình thành của tôi, mất đi như thế...” - Cô Marina kể lại câu chuyện bằng một giọng nói rất bình tĩnh, nhưng trong tim cô ấy đau lắm, cô ấy vẫn nhớ như in cái cảm giác sợ hãi khi bị đẩy ngã, cái cảm giác đau đớn, bất lực khi nhìn một sinh linh bé nhỏ từ từ rời khỏi mình mà không thể làm gì. Loại cảm giác đó, ám ảnh, dằn vặt cô ấy suốt bao năm qua.
- “ Mất con, tôi sợ hãi, rồi trở nên trầm cảm, đáng buồn hơn nữa là bác sĩ nói rằng, tôi đã mất đi khả năng sinh con. Cho nên hai tháng ngắn ngủi đó, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cơ thể mình. Sau khi xuất viện, tôi ngay lập tức làm thủ tục ly hôn, mặc cho người đàn ông kia xin lỗi, hay cầu xin tha thứ như thế nào. Bọn họ chính là người mà đời này tôi hận nhất.”
Cô Marina bướng bỉnh đưa tay gạt mạnh đi giọt nước mắt. Không có việc gì phải khóc cả, tất cả cũng chỉ là quá khứ, quá khứ mà thôi.
- “ Ly hôn rồi, tôi càng không biết đi về đâu, cứ lang thang, vô định như thế. Làm mẹ là thiên chức của người phụ nữ, được chăm sóc, được nuôi nấng, được dạy dỗ con của mình, có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời người phụ nữ, nhưng tôi, đến một chút khả năng để hạnh phúc cũng chẳng còn. Tôi rất tuyệt vọng, rất sợ hãi, chết đi thì có thể sẽ gặp được con là ý nghĩ duy nhất của tôi lúc đó. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy mình rất ngốc. Nếu không nhờ có ba thì có lẽ cuộc đời tôi đã kết thúc từ rất lâu rồi.”
- “ Ba cô nói gì sao?”
- “ Không, ông ấy không nói gì cả, mà ông ấy sai người nhốt tôi lại, canh chừng tôi, không cho tôi làm hại đến bản thân. Ông ấy rất thương tôi, và có lẽ cũng rất áy náy vì từ đầu đã không ngăn cản được cuộc hôn nhân đó. Khoảng thời gian đó, tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không cách nào gạt bỏ được những chuyện đó ra khỏi đầu được, ý nghĩ muốn chết dần dần biến mất, nhưng tôi lại rơi vào trầm cảm nặng, tôi không thích giao tiếp, rồi dần dần khép kín trong thế giới của riêng mình. Cho đến khi tôi gặp Tâm Lan...”
- “ Tâm Lan?”
- “ Ừ, tôi tình cờ gặp Tâm Lan ở nghĩa trang, sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau, cũng không biết tại sao tôi lại kể cho cô ấy nghe chuyện của tôi. Câu đầu tiên mà Tâm Lan nói với tôi là “Bây giờ cô ngồi đây khóc lóc thì được ích gì? Con cô đã không còn, vậy cô để cho những người đã hãm hại mình sống yên ổn hay sao? Cô như vậy, người phụ nữ kia là người vui nhất, đúng không? Trên đời này tồn tại cái gọi là luật nhân quả, nhưng phải đợi đến bao giờ để bọn họ nhận được quả báo của mình, chi bằng cô hãy tự tay trả lại cho họ thứ họ đáng phải nhận. Còn nữa, cô như vậy, con cô sẽ vui sao? Tỉnh táo lên và hãy sống cuộc sống mà chính mình đáng có đi, tương lai còn rất dài.” nói xong, cô ấy bỏ đi, còn tôi, tôi suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng cũng tìm được mục đích sống. Tôi được như ngày hôm nay, phải cảm ơn Tâm Lan rất nhiều.”
- “ Thu Vân... cô ... thật đáng thương ...”
- “ Những chuyện đó cũng đã là quá khứ, mười mấy năm rồi, tôi cũng đã quên đi phần nào. Nhưng mà... haha....” - Cô Marina đột nhiên bật cười, nụ cười trong làn nước mắt.
- “ Như Nguyệt à, chuyện của tôi, tôi chưa khóc thì thôi, sao cô lại nước mắt tèm lem thế kia?”
Lâm phu nhân đưa tay gạt nước mắt. Bà ấy là thế, ai cũng nghĩ rằng bà ấy là người nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng thật ra, bà ấy rất trẻ con, dễ vui, cũng rất dễ buồn.
- “ Khóc cũng không cho nữa, kể tiếp đi, sau đó cô làm gì? Người đàn ông đó bây giờ thế nào rồi?”
- “ Anh ta bây giờ vẫn sống, sống tốt là đằng khác, nhưng mà cũng không đáng để tôi bận tâm nữa. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi xin ba vào tập đoàn làm việc, ba biết tôi đã nghĩ thông suốt nên rất vui vẻ đồng ý. Có lẽ hai người bọn họ không thể ngờ sẽ có một ngày tôi trả đũa họ, bởi thời gian tôi bị trầm cảm đó rất lâu, tới gần một năm. Muốn đối phó với người phụ nữ đó là chuyện cực kì dễ dàng, đối với dòng họ Wirler cô ta chỉ như một con kiến nhỏ mà thôi, chỉ bằng một vài mệnh lệnh nhỏ, đã làm cô ta thân bại danh liệt, không còn đường để lui, cuối cùng quá tuyệt vọng, cô ta tự tìm cái chết, đó cũng không hoàn toàn là do lỗi của tôi, nhưng cũng xem như cô ta đền mạng cho con tôi.”
- “ Còn về người đàn ông kia, nếu như so sánh thì gia tộc của anh ta và gia tộc của tôi, có thể gọi là ngang hàng, nếu quay ra đấu đá nhau, chưa biết chắc ai sẽ là người thắng, nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thất không nhỏ. Thế nên tôi chỉ đối phó một mình anh ta. Trong thời gian là vợ chồng, tôi biết anh ta đang dần phát triển sự nghiệp của riêng mình, mục đích là để một ngày nào đó, tranh giành quyền thừa kế trong gia tộc nổi lên, nếu thất bại, anh ta còn có đường để lui. Vậy nên, tôi chỉ tiện tay cắt đứt đường lui của anh ta. Sau đó, hai gia tộc hủy bỏ quan hệ liên minh, gia tộc chúng tôi, vì có chuẩn bị kĩ lưỡng, nên không bị ảnh hưởng nhiều, còn gia tộc anh ta, tất nhiên là bị tổn thất rất nặng. Sau vụ đó, tôi nghe nói, anh ta đã đánh mất sự tín nhiệm của các trưởng bối trong gia tộc, cuối cùng quyền thừa kế, quản lý tập đoàn được giao vào ta người khác. Anh ta sau đó như thế nào thì tôi không quan tâm nữa.”
- “ Thu Vân, cô thật giỏi!” - Lâm phu nhân, ánh mắt long lanh, nhìn cô Marina.
- “ Trẻ con!” - Cô Marina bật cười, cười vui vẻ, nói ra, sẽ nhẹ lòng hơn là cất giữ nó cho riêng mình, nhỉ?
- “...” - Khen mà cũng bị xem là trẻ con?
- “ Nhìn mấy người, tự nhiên tôi lại rất muốn có một đứa con... A, đúng rồi, Thiên Lâm, Thiên Thiên, Vy Vy, ba đứa mau gọi cô là mẹ đi nào.”
- “ Gì ạ? Không...” - Thiên Lâm là người đầu tiên có phản ứng, phản ứng gay gắt nhất.
- “ Sao phải gọi mẹ? Cô là cô cũng tốt mà.” - Thiên Vy vừa lấy tay lau nước mắt, vừa nói.
- “ Này, ba đứa nghe chuyện của cô xong mà không thấy thương cảm chút nào sao?” - Cô Marina trở lại với vẻ tinh nghịch ban đầu của mình, giống như cái người đầy tâm trạng vài phút trước đây, không phải là cô ấy vậy.
- “ Rất thương cảm nhưng mà thương cảm là một chuyện, gọi mẹ lại là chuyện khác.”
- “ Thiên Thiên...”
- “ Con chỉ có mẹ Tâm Lan thôi, nên xin nhường lại cơ hội cho hai người...”
- “ A, đúng đấy cô, con cũng chỉ có mẹ Tâm Lan...”
- “ Chỉ có Thiên Thiên được dùng lý do này thôi, còn hai đứa nghĩ lý do khác hợp lý hơn đi. Hai đứa còn chưa gặp Tâm Lan bao giờ nữa là...”
- “ Cô ơi, con sẽ có mẹ chồng, nên dành tình thương cho mẹ chồng sẽ tốt hơn...” - Thiên Vy nói, cô Marina ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật gật đầu. Còn lại một đứa.
- “ Con cũng có mẹ vợ...”
- “ Vậy mẹ vợ con là ai? Mẹ vợ con ở đâu?”
- “ Mẹ vợ con ở... tương lai!!!”
- “ Tương lai thì sau này tính, bây giờ cứ nhận cô làm mẹ đi đã. Con trai ngoan, mau gọi mẹ đi, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”
- “ Không...”
- “ Giờ có gọi không hay muốn ăn đòn?”
- “ M...ẹ...”
- “ Gọi đàng hoàng xem nào.”
- “ Mẹ!”
- “ Tốt, ngoan lắm con trai.”
Thiên Lâm chỉ thiếu điều lệ rơi đầy mặt. Không chịu, nhất định không chịu.
- “ Sao? Con nhăn nhó cái gì?”
- “ Có người mẹ nào lại bắt nạt con mình thế không?”
- “ Có, mẹ của con này! À mà khoan, hồi nãy con dám nói xấu, bôi nhọ danh dự, phẩm chất đạo đức của mẹ, bây giờ chúng ta nên nói chuyện với nhau chút nhỉ?”
Thiên Lâm ngay lập tức bị nhéo mấy cái đau điếng. Huhu, chỉ là nói có một câu, có đến nỗi bôi nhọ danh dự, phẩm chất đạo đức gì đó không?
Ở phía bên kia, Thiên Vy chỉ thiếu nước bò ra mà cười.
- “ Con bé kia, em cười cái gì?”
- “ Haha, cho đáng đời anh.”
- “ Em... em.. các người... tôi hận các người.” - Bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Quay sang cô Marina.
- “ Đưa con Mark cho con.”
- “ Làm gì?”
- “ Tự kỉ!”
Con cún tội nghiệp lại tiếp tục bị mất đi mấy sợi lông, vì tâm trạng của cậu chủ không tốt!!!
***
3h chiều
Vợ chồng Hoàng Dương và Hàn chủ tịch - Hàn Thiên Minh cũng đã trở về nhà của minh.
Tập đoàn Lâm Thị xảy ra một số chuyện, bình thường sẽ do Thiên Phong xử lý, nhưng hôm nay chủ tịch Lâm - Lâm Thiên Long lại không muốn phá vỡ thời gian vui vẻ của con trai, nên tự mình, đích thân đi xử lý.
Trong phòng khách chỉ còn Lâm phu nhân cùng cô Marina đang ngồi cãi nhau, ôn lại chuyện cũ. Và một đám nhóc đang rất tập trung lắng nghe.
Thiên Lâm nháy nháy mắt ra hiệu với mấy đứa nhóc khác. Minh Châu đột nhiên đứng lên, đi đến chỗ Thiên Nhi.
- “ Thiên Thiên, có thể nói chuyện cùng tôi một lúc được không?”
- “ Hả? Được thôi, đi theo tôi.”
Thiên Nhi dẫn Minh Châu đến hoa viên của căn biệt thự, bên cạnh vườn hoa hồng xanh, họ ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ lớn.
Bầu trời hôm nay vẫn mang một màu u ám, nhưng không mưa, không khí rất dễ chịu, dễ chịu như chính tâm trạng của con người vậy.
- “ Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
- “ Ừ, tôi muốn xin lỗi cô, rất xin lỗi, Thiên Thiên.”
- “ Tại sao lại xin lỗi tôi?”
- “ Vì những chuyện ngốc nghếch mà tôi làm trong thời gian qua, và vì chuyện của ngày còn bé...”
- “ Vẫn nhớ sao?”
- “ Nhớ chứ! Ngày đó tôi còn rất ngây thơ, không hiểu gì hết, ba bảo nói thế nào thì nói thế ấy. Không biết mình lại vô tình trở thành một nhân vật trong vở kịch đó. Một nhân vật đáng ghét nhỉ? Cô có ghét tôi không?”
- “ Có lẽ là không. Hoàng Thiên Nhi của năm 6 tuổi cũng là một đứa bé rất ngây thơ, những lời tôi nói ngày đó, giống như là bật ra theo bản năng vậy, trả thù, giành lại thứ đã mất, ước mơ hay hoài bão, đến khi lớn lên tôi mới suy nghĩ đến.”
- “ Kể cho cô nghe câu chuyện của tôi nhé!”
Thiên Nhi gật đầu.
- “ Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình cũng rất hạnh phúc, có ba, có mẹ. Họ đều rất thương tôi. Nhưng tôi từ bé đã rất cô đơn, ba mẹ bận công việc của họ, tôi chỉ có thể chơi một mình. Xung quanh khu nhà của chúng tôi không có nhiều trẻ con, có thì họ cũng không thích chơi với tôi, hoặc là tôi không thích chơi với họ. Năm tôi 6 tuổi, ba mẹ dẫn tôi đến một căn nhà rất lớn, giống như một lâu đài trong truyện cổ tích vậy. Ở đó, tôi gặp được một cô bé, rất xinh, rất dễ thương, cô bé ấy có một đôi mắt màu xanh, rất lạ, nhưng lại đẹp lắm. Hôm đó cô bé ấy mặc một bộ váy màu xanh, tóc dài thắt bím hai bên trông như một nàng công chúa vậy. Nhưng ánh mắt rất buồn, giống như là vừa khóc xong ấy. Tôi rất muốn chơi chung với cô ấy, nên nói với ba, ba bảo chỉ cần làm theo lời ba, thì sẽ được chơi chung với cô bé ấy, tôi nói theo lời ba dặn, nhưng chỉ thấy cô bé ấy nói mấy câu, rồi quay người bỏ đi mất. Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, vì ba nói dối, vì cô bé ấy bỏ đi mất.”
- “ Không ngờ ấn tượng về tôi trong mắt cô lại đẹp đến thế.” - Thiên Nhi mỉm cười.
- “ Ừ, rất đẹp, thật đấy! Từ nhỏ tôi chưa gặp ai xinh như vậy bao giờ. Sau đó tôi chuyển về đây, lớn lên trong cuộc sống của một cô tiểu thư trưởng thành trong nhà kính, được ba mẹ bảo bọc rất kĩ. Được học nữ công gia chánh, hoàn hảo về nhiều mặt nhưng tôi lại không hề thấy vui một chút nào. Ở trường học mới, môi trường mới, tôi làm quen được với rất nhiều bạn, nhưng cũng chẳng có ai chơi với tôi bằng tình bạn chân thành cả. Ngày nhỏ thì là vì nhà tôi giàu, tôi có thể mua cho bọn họ thứ mà họ thích, nên họ chơi với tôi. Lớn hơn thì là vì tôi xinh đẹp, tôi nổi tiếng, bọn họ muốn nổi tiếng nhờ cái bóng của tôi nên chơi cùng tôi. Tính cách của tôi cũng vì thế mà thay đổi rất nhiều. Bởi vì nếu như tôi tỏ ra thân thiện, giúp đỡ người khác, sẽ có người nói rằng tôi giả tạo, tôi làm màu. Vậy nên chơi với bọn họ, tôi phải đem theo cái tính cách tiểu thư, chảnh chọe, mặc dù tôi thật sự không muốn.”
- “ Cuộc sống như thế, đúng là không thoải mái một chút nào.”
- “ Đúng thế, rất không thoải mái, lúc nào cũng phải đem theo một cái mặt nạ. suốt ngày chỉ nghe những lời xum xoe, nịnh nọt, đến phát chán, tôi chỉ ước ao có được cái gì đó, gọi là chân thành mà thôi. Ngày cô xuất hiện, nói thật là tôi rất thích cô.”
- “ Thích?”
- “ Ừ, thích, bởi vì chưa có một ai nói với tôi như thế, không chút giả tạo nào cả, cô ghét tôi, thì cô bộc lộ mình ghét, không như những người khác.”
- “ Tôi ghét cô? Bộc lộ rõ thế sao?”
- “ Ánh mắt cô chân thành nhất đấy! Khi đó tôi không hiểu lý do, nhưng bây giờ thì đã rõ. Thật ra những câu nói, những hành động của tôi ngày trước mục đích thật sự chỉ là muốn được cô chú ý, thật đấy!”
- “ ... “
- “ Còn đối với anh Phong, tôi biết anh ấy lần đầu tiên năm tôi 8 tuổi, trong một bữa tiệc, tôi nhìn thấy anh ấy cùng anh Duy, rất nổi bật trong đám đông. Sau đó, mãi đến năm 14 tuổi, tôi mới gặp lại anh ấy. Phải công nhận rằng anh Phong lớn lên rất đẹp, cùng với cái cá tính lạnh lùng mà cao ngạo đó, khiến anh ấy trở nên rất cuốn hút. Năm 15 tuổi, tôi vào Royal, ba mẹ tôi lại nói tôi có hôn ước với anh Phong, tôi cũng không hiểu lý do họ làm vậy. Nhưng tôi đối với anh Phong là ngưỡng mộ, là si mê, là thích, nhưng không phải là yêu.”
- “ Tôi biết, ánh mắt cô nhìn anh ấy, không phải là ánh mắt chiếm hữu của người yêu. Vì thế cho nên tôi mới không coi cô là đối thủ.”
- “ Haha, không ngờ cô đã biết từ lâu rồi. Nói chuyện hôn ước, hôn ước của tôi đúng là buồn cười. Từ bé đến giờ, tôi đến nhà họ Lâm mới có 2 lần, một lần gặp cô ở đó ấy, số lần gặp anh Phong thì ít đến đáng thương, nói thật muốn phát triển tình cảm cũng không cách nào phát triển nổi. Những hành động hay lời nói của tôi, cũng chỉ là làm màu cho người ta xem mà thôi.”
Thiên Nhi bật cười, câu chuyện tình này có vẻ còn đẹp hơn chuyện tình của Thiên Duy với bà chị nào đó nữa.
- “ Thiên Thiên, cô không ghét tôi, đúng chứ?”
- “ Không.”
- “ Vậy, có thể cho tôi làm bạn của mọi người được không? Tôi thật sự chán ghét cuộc sống giả tạo này lắm rồi. Nhìn mọi người yêu thương nhau chân thành, tôi thật sự rất ngưỡng mộ.”
- “ Làm bạn với tôi? Không được!”
- “ Tại sao? Cô vẫn còn ghét tôi thế sao? Cô...”
Thiên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu
- “ Tôi với cô không thể làm bạn, bởi vì chúng ta là chị em!”
Bởi vì chúng ta là chị em! Là chị em!
Minh Châu ngây ngốc nhìn Thiên Nhi một hồi, rồi mắt hình như ươn ướt.
- “ Sao thế? Khóc? Nên nhớ chị là chị đấy, có khóc cũng để cho em gái khóc.”
Minh Châu đưa tay dụi dụi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, không chịu ngừng.
- “ Cảm động quá! Cuối cùng thì cũng có em gái.”
Minh Châu đột nhiên ôm chầm lấy Thiên Nhi, cười thật lớn, càng cười nước mắt lại càng rơi.
- “ Làm gì đấy? Bỏ ra, ôm gì mà ôm...”
- “ Ôi, càng nhìn càng thấy em đáng yêu Thiên Thiên ạ!”
- “ Bỏ tay ra đã nào, em sắp không thở được rồi này...”
Ngày hôm ấy, họ ngồi cùng nhau đến lúc trời tối đen mới chịu rời đi.
Hôm ấy, Minh Châu kể cho Thiên Nhi nghe rất nhiều, rất nhiều câu chuyện cũ.
Và hôm ấy, Hoàng Thiên Nhi có thêm một người chị gái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...