Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

- “ Bác, chuyện bác vừa nói là sao? Hôn ước của anh Phong...” - Thiên Nhi nói, cô vẫn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra, bà ấy nói con gái của Tâm Lan là sao?

- “ À, chuyện là thế này...” - Đôi mắt Lâm phu nhân mơ màng như nhớ về một thời xa xăm nào đó.

- “ Bác có một cô bạn rất thân từ thủa nhỏ, lớn lên cùng nhau, học cùng nhau từ cấp 1 cho tới khi lên đến đại học, sau này khi cả hai cùng lập gia đình, bác sinh ra Thiên Phong, còn cô ấy sinh được một cô con gái, bác và cô ấy đã hứa với nhau sau này sẽ cho hai đứa lấy nhau.”

Ngừng một lúc, bà nói tiếp

- “ Người vừa nãy là chồng cũ của cô ấy và là ba con bé.”

- “ Người bạn của bác... tên là gì ạ?”

- “ Cô ấy tên là Tâm Lan, Hoàng Tâm Lan.”

Cái tên đó được nói ra, ánh mắt Thiên Nhi bàng hoàng, sững sờ, một giọt nước mắt trong suốt trào ra nơi khóe mi.

- “ Thiên Nhi, con sao thế?” - Lâm phu nhân ngạc nhiên nhìn cô.

Duy chỉ có Thiên Phong, anh không bất ngờ về phản ứng của cô, chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt cô. Trong đôi mắt anh có sự thương xót, đau lòng, và cả vui mừng ngự trị.

- “ Bác... bác biết mẹ con sao?”

- “ Mẹ con?”

- “ Hoàng Tâm Lan là mẹ con.”


Sững người mất vài giây rồi bất chợt niềm xúc động mãnh liệt kéo đến với hai vợ chồng nhà họ Lâm

- “ Con nói sao? Con là con gái của Tâm Lan sao?”

Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng Thiên Nhi vẫn để mặc cho nó rơi. Cô khẽ gật đầu.

Lâm phu nhân vô cùng xúc động, giọng nói bà ấy nghẹn ngào, những giọt nước mắt thay nhau lăn dài trên má

- “ Lần đầu tiên gặp con, bác đã thấy con rất quen, hóa ra con giống cô ấy quá.”

- “ Hoàng Thiên Nhi, Hoàng Tâm Lan, tại sao bác không nhớ ra nhỉ? Tâm Lan đã từng nói, con gái cô ấy cũng mang họ Hoàng mà.”

- “ Nhưng Tâm Lan ...” - Nói đến đây, rốt cuộc Lâm phu nhân cũng không thể nhịn được nữa, bật khóc.

- “ Mẹ con đã mất 10 năm về trước rồi.” - Nụ cười gượng gạo nở trên môi Thiên Nhi, miệng cười nhưng nước mắt vẫn rơi.

Những ngón tay thon dài mang theo hơi ấm quen thuộc nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.

Một lúc sau, Lâm phu nhân cũng bình tĩnh hơn

- “ Sau khi biết chuyện của Tâm Lan và nghe tin Hoàng Thiên phá sản, chúng ta đã đi tìm con, nhưng không có bất kì tin tức gì về con, 10 năm qua, con sống tốt không?”

- “ Con vẫn sống rất tốt. Sau khi mẹ mất, con thay đổi nơi ở rất nhiều lần nên có lẽ không ai biết con ở đâu.”

- “ Chuyện năm đó... là sao? Tại sao Tâm Lan lại...”


- “ Theo như con biết thì năm đó, ông ta không biết làm cách gì lừa mẹ con kí vào giấy chuyển nhượng tài sản cho ông ta. Sau đó, trở mặt, mẹ con vì quá sốc nên bệnh tim tái phát.”

- “ Ông ta khốn kiếp đến thế sao?”

Thiên Nhi cười, nụ cười mỉa mai

- “ Bác biết đấy, Minh Châu, cô ta bằng tuổi con.”

- “ Khốn kiếp, bác nhất định không bỏ qua chuyện này, Thiên Nhi, bác sẽ giúp con, làm cho ông ta thân bại danh liệt.”

- “ Không cần đâu ạ. Để con tự giải quyết là được rồi.”

- “ Nhưng ....”

- “ Với lại anh Phong cũng hứa sẽ giúp con rồi, hai bác đừng bận tâm.”

- “ Vậy... cũng được. Nhưng có khó khăn gì nhớ nói với bác.”

Trầm ngâm một lúc Lâm Thiên Long lên tiếng

- “ Nhưng Tâm Lan xưa nay làm việc rất chắc chắn, nếu không phải người cô ấy tin tưởng thì sao có thể dễ dàng giao lại tài sản như vậy? Mà người cô ấy tin tưởng nhất trên đời này chỉ có một, sao lại có thể ...”

- “ Anh nói rất đúng, Tâm Lan tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hoàng Dương.”


- “ Mẹ con biết chứ, mẹ ông ta lừa dối mình nhưng vẫn sẵn sàng diễn kịch cùng ông ta. Con cũng không hiểu được, rốt cuộc mẹ con suy nghĩ cái gì.”

- “ Mẹ con biết sao?”

- “ Trong cuốn nhật kí mẹ con để lại, bà ấy viết như thế. Trong cuốn nhật kí đó, hầu như là những dòng tâm sự dành cho một người. Hai bác là bạn của mẹ con, vậy hai bác có biết, người mà mẹ con yêu là ai không?”

Lâm phu nhân buông tiếng thở dài

- “ Biết chứ, mối tình của bọn họ, từng là mối tình đẹp nhất được lưu truyền trong trường của chúng ta mà.”

- “ Con còn nhớ không, Thiên Nhi? Câu hỏi mà bác hỏi con trong cuộc thi hoa khôi đó.”

- “ Người bạn trong câu chuyện đó của bác... là mẹ con sao?”

- “ Đúng thế, mẹ con từng là một thánh nữ của trường, xinh đẹp, tốt bụng, thánh thiện, được rất nhiều người thích, mẹ con thì đối với ai cũng như nhau, không đặc biết thích một ai cả. Nhưng rồi đến một ngày, người đó xuất hiện, ban đầu thì họ suốt ngày cãi nhau, giống như nước với lửa vậy đó, thực ra thì bác và bác trai quen nhau cũng là nhờ suốt ngày đi giảng hòa cho họ, nhưng không biết họ yêu nhau từ bao giờ. Giống như một cặp Kim Đồng - Ngọc Nữ, tình yêu của họ rất đẹp, rất kiên cường. Ai ai nhìn vào chắc chắn đều phải ngưỡng mộ.”

- “ Tình yêu của Tâm Lan gặp rất nhiều trắc trở. Gia đình của bên nhà người đó là gia đình danh giá, rất coi trọng môn đăng hộ đối và họ cũng chấm sẵn con dâu tương lai rồi. Hơn nữa, ông bà ngoại của con cũng đã mất sớm, Tâm Lan không có gì để xứng với anh ta cả, nên gia đình bên đó biết bao lần gây sức ép, ép buộc Tâm Lan rời xa anh ta. Nếu như ngày đó Tâm Lan kiên cường như con bây giờ thì có lẽ cô ấy đã hạnh phúc.”

- “ Mẹ con đồng ý chia tay sao ạ?”

- “ Không hẳn là đồng ý. Bác còn nhớ như in ngày hôm đó, bác và Tâm Lan đang cùng nhau trở về từ công ty, thì gặp bọn họ. Những lời bọn họ nói ngày đó quá tàn nhẫn với Tâm Lan, không những xúc phạm, nhục mạ cô ấy mà còn xúc phạm cả gia đình cô ấy. Con cũng biết tính mẹ con rồi đấy, bình thường thì có thể cam chịu nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho những ai dám đụng đến gia đình mình, nên những năm sau đó, Hoàng Thiên luôn là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với nhà bên đó, hại họ đến mức suýt phá sản mấy lần.”

- “ Năm đó, người mà mẹ con yêu ấy, anh ta không dám phản đối lại gia đình, không dám đứng ra bảo vệ mẹ con. Nên sau ngày hôm đó, mẹ con đã có ý định buông tay, nhưng còn chưa dứt khoát. Trớ trêu thay, mấy ngày sau, có một người con gái đến gặp mẹ con, cô ta nói cô ta đã có thai. Và chuyện đó cũng chính là động lực để mẹ con chia tay người đó. Ngày cưới của anh ta là ngày Tâm Lan khóc nhiều nhất từ lúc bác quen biết cô ấy. Nhưng cũng giống như con, cô ấy rất mạnh mẽ, dứt khoát ra đi tạo dựng sự nghiệp. Từ hai bàn tay trắng mà tạo dựng được một Hoàng Thiên như ngày đó, quả thật rất giỏi.”

- “ Bác cũng không hiểu tại sao cô ấy lại lấy Hoàng Dương, anh ta trước đây cũng là một người rất si tình với Tâm Lan, còn Minh Ngọc, vợ anh ta bây giờ, trước đây rất thích anh ta, và cũng rất ghét Tâm Lan. Nhưng có thể đó cũng là một điều may mắn, vì có con của bây giờ. Thiên Nhi, con rất giống mẹ con.”

- “ Mẹ nói, tên của con được đặt dựa theo tên người đó. Vậy người đó là ai ạ?”

- “ Chủ tịch tập đoàn Hàn thị bây giờ, Hàn Thiên Minh, ba của Thiên Duy đấy, chắc con cũng biết.”


- “ Hóa ra là ông ấy. Bây giờ thì con đã hiểu vì sao trong tên con lại có chữ “Thiên””

- “ Hoàng Thiên của bây giờ có phải là do con quản lí?” - Lâm Thiên Long lên tiếng sau một hồi trầm mặc

- “ Tại sao bác biết ạ?”

- “ Nhãn hiệu thời trang con mặc ở cuộc thi hoa khôi cùng với bộ trang sức mới nhất của Rose đã làm bác nghi ngờ, hôm nay, biết con là con gái của Tâm Lan thì bác càng chắc chắn hơn.”

- “ Con đúng là rất giỏi, giống như mẹ con.”

- “ Đó là nhờ công sức của rất nhiều người.”

- “ Vậy hôn ước của con là với Thiên Nhi?”

Con người nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào bất chợt lên tiếng, kéo mọi người về với chủ đề chính.

- “ Con không cần nóng lòng thế chứ con trai.” - Lâm phu nhân lại bắt đầu châm chọc con trai.

- “ Hạnh phúc của con tất nhiên con phải lo rồi.”

- “ Được rồi, hai đứa các con quả thật rất có duyên. Hôn ước định trước với nhau, lại tình cờ yêu nhau...”

- “ Vì con và cô ấy sinh ra dành cho nhau.”

Nghe câu nói đó của anh, Thiên Nhi siết nhẹ tay anh, khóe môi cô bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân.

Định mệnh đôi khi cũng thật kì diệu!!!

............................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui