Thiên Vy bám theo Thiên Nhi ra ngoài, vừa đi cô vừa lầm bầm nguyền rủa ông anh chết tiệt, nếu anh ta không đặt ra cái luật không được quậy phá thì lúc nãy cô đã cho con nhỏ kia mấy đạp, ức chết thiệt mà.
Ở cách nơi này nửa vòng trái đất, một chàng trai đang ngồi rất nghiêm túc nghiên cứu giấy tờ thì
- “ Hắt - xì “
Anh lấy tay xoa xoa mũi rồi lầm bầm
- “ Chết tiệt, con bé Vy Vy này lại nguyền rủa mình nữa rồi. “
Hai anh em tụi nó rất là hiểu nhau =.=''
***
Vy cảm thấy dạo này Thiên Nhi có gì đó rất lạ, cậu ấy cứ biến đi đâu mất tiêu sau khi đến trường nên lần này cô quyết tâm bám theo, lên đến sân thượng, đứng trước cửa chưa kịp làm gì thì cánh cửa mở ra, một người thất thểu từ trong đó bước ra, thì ra là thằng cha Hotboy trốn trại. Mà sao thằng cha đó ở đây? Chẳng lẽ Thiên Thiên hẹn với hắn? Không có khả năng đó đâu, nhìn mặt thằng cha này là không ưa nổi rồi.
Trên kia, cái người được mệnh danh là hotboy trốn trại đó nhìn thấy Thiên Nhi lập tức thay đổi thái độ, cười tươi rói
- “ Hi, chào em, Thiên Thiên.”
- “ Chào anh.” - Thiên Nhi cũng không ác cảm với anh ta.
Thiên Duy đang tính nói thêm mấy câu thì thấy bóng của con nhỏ nào đó lấp ló dưới kia.
- “ Vào trong đi, Phong nó đang đợi em đó. Bye em, anh đi trước, chúc em mau chóng trở thành con dâu nhà họ Lâm.”
Nói xong chạy luôn, con người này ... Thiên Nhi lắc lắc đầu rồi bước vào bên trong
Thiên Duy chạy xuống kéo theo con bé phiền phức kia chạy ra chỗ khác, trong lòng đang âm thầm tính kế, bàn với con bé này phá đám hai đứa kia.
- “ Ê, ê anh bị điên hả, buông ra coi, tôi đang đi theo dõi người ta đấy. “
- “ Có đứa nào theo dõi như cô không? Đi ra đây tôi kể cho cô nghe một chuyện.”
Tại một bãi đất trống đằng sau trường
- “ Cái gì????” - Sau khi nghe xong câu chuyện của Thiên Duy, phản ứng đầu tiên của Vy Vy là hét =.='
- “ Anh nói thật không, nói lại tôi nghe coi. Thiên Thiên và anh Phong yêu nhau á?”
- “ Ừ thì tôi cũng rất bất ngờ, nên mới gọi cô ra đây bàn với cô một chuyện.”
- “ Chuyện gì?”
- “ Phá đám chứ gì nữa.”
- “ Anh mà dám phá tôi cho anh biết tay.”
- “ Tại sao?”
- “ Hạnh phúc của bạn tôi, anh mà dám nhúng tay vào, tôi giết.”
- “ Nhưng mà đau lòng quá đi, đến cả hai tảng băng đó cũng yêu nhau luôn rồi, mà sao tôi vẫn còn cô đơn thế này.”
Thiên Vy liếc mắt khinh bỉ nhìn anh
- “ Loại bệnh nhân trốn trại như anh, ai mà thèm.”
- “ Khối người thèm đấy.”
- “ Bớt đi! Trèo cao té đau đấy.”
- “ A! Đúng rồi, tôi có ý này rất hay.”
- “ Ý gì?”
- “ Hai chúng ta đều là bệnh nhân trốn trại như nhau, hay là giống hai đứa kia đi, kết hợp lại thành một cặp đôi trốn trại hoàn hảo nhất.”
Thiên Vy một cước đá bay bạn Duy ra xa mấy mét
- “ Anh biến đi! Tôi là người bình thường, không có điên như anh.”
***
Trên sân thượng
Thiên Nhi bước vào, nhìn thấy Thiên Phong đang đứng dựa người vào lan can, đôi mắt anh khép hờ, khóe môi còn ẩn hiện nét cười.
Cô chầm chậm bước lại phía anh rồi bỗng vòng tay ôm lấy anh. Thiên Phong giật mình mở mắt ra, nhìn người con gái trong lòng, con nhóc này, đáng yêu quá! Anh khẽ cười rồi cũng vòng tay ôm lấy cô
- “ Sao? Nhớ anh hả?”
- “ Em lạnh, cho em mượn hơi ấm của anh một lúc.”
- “ Anh tình nguyện cho em mượn cả đời cũng được.”
Người con gái trong vòng tay anh khẽ cười.
Giờ đây, cô đang cảm nhận thấy thứ hạnh phúc đơn giản đó. Gặp nhau chưa lâu, yêu nhau chưa lâu, nhưng hạnh phúc anh cho cô, còn hơn những thứ cô cảm nhận được suốt 10 năm qua.
- “ Sao? Ấm hơn chưa?”
- “ Rồi.”
- “ Được rồi, từ bây giờ, anh tình nguyện cho em lợi dụng, cho em mượn hơi ấm khi nào em cần đấy.”
- “ Anh không cho, em cũng lấy, vì hơi ấm của anh, thuộc về em rồi.”
- “ Nhưng mà hơi ấm và con người anh là một, em lấy hơi ấm thì phải lấy luôn anh đấy.”
Thiên Nhi đánh khẽ vào người anh
- “ Anh đê tiện!”
- “ Ừ, đê tiện mới yêu được em chứ.”
Ý nói cô cũng đê tiện giống anh =.=”
Một lúc sau, cô rời khỏi vòng tay anh, không có hơi ấm của người nào đó, đúng là lạnh thật.
- “ Trời lạnh, sao em ăn mặc phong phanh thế?”
- “ Có lạnh lắm đâu, em chịu được mà.”
- “ Lần sau phải mặc thêm áo vào, mặc thế này, lỡ ốm thì sao?”
Rồi anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên cho cô. Chiếc áo màu đen, hơi rộng một chút ôm trọn cơ thể cô, bên trong còn nguyên vẹn hơi ấm của anh và mùi hoa cỏ dễ chịu.
- “ Coi như anh cho em mượn, không cần trả lại (=.=')”
- “ cảm ơn anh”
Nhưng trên người anh chỉ còn một chiếc áo sơ mi còn phong phanh hơn của cô. Đặc biệt mở ra tới ba cúc.
Thiên Nhi không nói không rằng tiến lại gần anh, cài lại từng chiếc cúc áo một
- “ Em biết anh đẹp rồi, nhưng không cần phải khoe vậy chứ.”
Có phải anh muốn khoe đâu, là đi vội quá nên quên mà.
- “ Lần sau ăn mặc đàng hoàng vào, nghe chưa.”
- “ Anh tuân lệnh, phu nhân.”
- “ Ai là phu nhân của anh?”
- “ Em nói xem là ai?”
- “ ... “ - Đê tiện
- “ Nhưng mà anh mặc như vậy, lạnh không?” - Chuyển chủ đề
- “ Tất nhiên là lạnh rồi.” - cười cười
- “ Lạnh thì mặc kệ anh, em không trả áo cho anh đâu. Em đi đây, tạm biệt.”
Anh phì cười, con nhóc này!
Từ ngày lấy được chiếc áo của anh, ngày nào Thiên Nhi cũng mặc nó đến trường, cô thừa biết trên chiếc áo này có biểu tượng độc quyền của Lâm Thiên Phong mà ai ai cũng biết, nên cố tình mặc chơi.
Tất nhiên nó gây bức xúc cho vô vàn nữ sinh đặc biệt là Minh Châu nhưng cô ta cũng chẳng dám làm gì.
Từ đó, Thiên Phong và Thiên Nhi xuất hiện cùng nhau ở khá nhiều nơi làm cho rất nhiều người tò mò và cũng thắc mắc. Thắc mắc tại sao Minh Châu lại không có phản ứng gì.
***
3 tháng sau
Thế là cũng đã được 3 tháng họ yêu nhau rồi đấy, tình cảm của họ ngày càng gắn bó hơn, ngày càng yêu nhau hơn, chỉ là chưa công khai trước mặt mọi người thôi, nhưng ai nhìn vào cũng thừa biết họ yêu nhau.
3 tháng trôi qua trong yên lặng, Minh Châu không có bất kì một hành động nào như lời cô ta từng tuyên bố.
3 tháng trôi qua, hình như Thiên Vy và Thiên Duy cũng bắt đầu có “gian tình” với nhau, thấy hai đứa đó ngày càng mờ ám.
Và 3 tháng trôi qua, bây giờ chúng ta chuẩn bị đón một thành viên mới.
Đó là một người con trai, anh ấy cùng tuổi với Thiên Phong và Thiên Duy.
Người “anh” từng xuất hiện trong mấy cuộc gọi mờ ám của bạn Thiên Vy =.=''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...