Từ ngày tỏ tình thành công, Lâm Thiên Phong ngày nào cũng có mặt tại trường học làm cho vô vàn nữ sinh rất hạnh phúc và cũng làm cho một số người ôm một bụng dấu hỏi to đùng nhưng không dám mở miệng hỏi. Điển hình là bạn Thiên Duy nhà chúng ta.
Càng nghĩ càng thấy kì quái, suốt mười mấy năm quen biết nhau, có bao giờ anh thấy Thiên Phong ham học vậy đâu, kêu cậu ta đến trường, cậu ta nói “phiền phức”, “ồn ào” ... thế mà bây giờ ...
Không biết cậu ta uống lộn thuốc gì nữa, mà càng kì quái hơn là đến trường rồi lại cứ trốn đi đâu đó, bỏ mặc anh vất vả đối phó đám nữ sinh hám trai (=.=) đừng nói là kiếm một góc nào đó tự kỉ một mình nha, nếu là cậu ta thì nghi lắm.
Được đúng 1 tuần thì Thiên Duy không thể nào chịu đựng thêm được nữa, anh phát sợ vì mức độ hám trai của nữ sinh trường này, cái gì mà học sinh trường quý tộc, con nhà gia giáo... gia giáo đâu không thấy chỉ thấy một lũ hám trai suốt ngày bám lại chỗ anh, lôi lôi kéo kéo, nào là
- “ Anh Phong đâu rồi anh?”
- “ Anh có biết anh Phong ở đâu không?”
- “ Em vừa thấy anh Phong đến trường mà.”
- “ Anh là bạn thân của anh Phong mà, sao không biết được?”
- “ Nói cho tụi em biết đi anh..”
- “ Anh Thiên Duy ơi, em rất hâm mộ anh, cho em xin chữ kí đi anh...” - Mẹ ơi, người ta đương lúc tang gia bối rối í lộn người ta đương lúc sắp chết vì ngạt thở đến nơi còn đi xin chữ kí =.='
- “Anh Duy ......... “
Bla bla bla ......
Trời ơi! tôi cũng rất muốn biết cậu ta ở chỗ nào đây này.
Thế là, một ngày thứ hai đẹp trời, mọi người đều vui vẻ bắt đầu một tuần mới, chỉ có một người mang theo tâm trạng sắp bùng nổ đến nơi đi tìm Lâm Thiên Phong. Hừ! Ngày bình thường cậu ta không đến trường thì thôi, anh có thể êm đẹp đối phó, đằng này, mà muốn đến thì âm thầm mà đến không được sao, mắc gì cứ phô trương làm người ta chú ý thế chứ.
Sau một hồi tìm tòi khắp mọi ngóc ngách của trường học, cuối cùng anh cũng tìm thấy Thiên Phong trên sân thượng, cậu ta đang có vẻ rất là suy tư, còn cười nữa chứ, nhất định là có vấn đề!
Thu lại bộ mặt giận giữ, Thiên Duy trưng ra một khuôn mặt ngây thơ như con nai tơ kèm theo nụ cười lãng tử quen thuộc (giả tạo quá anh ơi =.='), chậm rãi tiến về phía Phong.
Thiên Phong đang mải suy nghĩ một số chuyện “vớ vẩn” thì một “sinh vật lạ” từ đâu chui ra phá vỡ dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn Thiên Duy bằng ánh mắt như nhìn một vật thể lạ, khuôn mặt cậu ta rất ngây thơ, nụ cười vẫn giống như mọi ngày nhưng không hiểu sao Thiên Phong thấy nó “hơi đểu“.
Bạn Thiên Duy vẫn làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt kì quái của Thiên Phong, bạn í rất chi là ngây thơ, vỗ vai Thiên Phong như hai người bạn lâu ngày gặp lại
- “ Hey, Phong, lâu ngày không gặp mày khỏe không?”
Lâu ngày? Không phải hôm qua cậu ta mới đến nhà anh sao? Nhất định là cậu ta có vấn đề, ai chứ Hàn Thiên Duy thì có thể lắm. (2 đứa đều có vấn đề =.='')
- “ Lâu ngày, mày có điên không? Hôm qua mày vừa đến nhà tao.” - Với người thân thì bạn Phong chả có tí lạnh lùng nào =.=”
- “ À thì cũng mười mấy tiếng trôi qua, đối với tao thế là lâu rồi. “ - Tiếp tục giả bộ ngây thơ.
- “ Mày ... lại uống lộn thuốc hả?”
- “ Mày mới là người uống lộn thuốc thì có.”
- “ Tao có uống thuốc như mày đâu mà lộn.”
- “ Trời ạ, thuốc thang gì, tao khỏi bệnh lâu rồi, chỉ là bạn bè hỏi han nhau tí thôi. “ - Tiếp tục cười “ngây thơ”
- “ Ờ , tao rất khỏe, không có việc gì thì mày đi chỗ khác chơi đi.”
- “ Hì hì, tao rất rảnh rỗi nên hôm nay sẽ ở lại đây chơi với mày.” - “Ngây thơ” tập 3
- “ Tùy mày nhưng tránh xa tao ra một chút.”
Nhìn khuôn mặt nai tơ và nụ cười ngây thơ của Thiên Duy, không hiểu sao Thiên Phong cảm thấy hơi hơi bất an, khi không sao cậu ta lại tốt như vậy chứ, còn bày đặt hỏi thăm sức khỏe anh, chắc chắn có âm mưu! Thiên Phong đang cố lục lọi trí nhớ để xem anh có đắc tội gì với tên này không, hình như là không nhưng sao tên này .....
Thiên Duy ngoài mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ nhưng trong lòng thì đang thầm tính mưu hèn kế bẩn
Tên này, chắc chắn có vấn đề. Khi không lại chui lên đây, trầm tư suy nghĩ, còn cười cười. Mười mấy năm qua, hắn ta có phải người hay cười đâu, hay là bình thường thì tỏ ra lạnh lùng nhưng khi không có người lại đứng cười một mình? No, no, không có khả năng, loại. Hay là thần kinh có vấn đề? Chắc cũng không phải đâu. Hay là tương tư một em nào đó? Tương tư hả? Lâm Thiên Phong sao? Đúng rồi, rất có khả năng đó. Nghĩ đến đó, nụ cười trên môi anh càng gian hơn. Lâm Thiên Phong, mày mà không khai thì chết với tao!
Thiên Phong thấy hơi hơi ớn lạnh
- “ Này, Duy, mày nói luôn đi, tao đắc tội gì với mày?”
- “ Có đâu, sao mày lại hỏi thế.”
- “ Tao quen biết mày từ nhỏ, mày nghĩ gì tao không hiểu chắc, nói đi.”
- “ Không có mà, chỉ là có một số chuyện thắc mắc thôi.”
- “ Nói.”
- “ Giờ một là mày nói thật, hai là mày chết chắc.”
- “ Ờ, nói đi”
- “ Mấy ngày nay, tao đang rất tò mò, không hiểu sao một đứa lười biếng như mày, suốt ngày kêu ghét chỗ ồn ào, phiền phức mà lại lui tới trường học 6 ngày/ tuần, mà đến rồi lại trốn đi đâu đó, bỏ mặc tao một mình đối phó với cái lũ hám trai, mày có biết mấy ngày qua tao bị xâu xé, tổn hại hết bao nhiêu là nhan sắc rồi không hả,......”
Ờ hóa ra là chuyện đó, tưởng chuyện lớn lắm chứ, nhan sắc của cậu ta có cái quái gì đâu mà tổn hại. Thiên Phong không mảy may cảm thấy tội lỗi, người lại còn cười trên nỗi đau của bạn thân.
- “ Nói đi, rốt cuộc mày đến trường làm cái quái gì?”
- “ Nếu tao nói, tao đang yêu thì sao?” - Chưa đánh đã khai rồi
Dù đã đoán được từ lâu nhưng Thiên Duy vẫn phải há hốc mồm vì câu nói của bạn Phong. Sau khoảng vài giây, bạn Duy lấy lại tinh thần, cười rất là gian
- “ Tao biết, nhìn cái biểu hiện ngố tàu của mày hồi nãy tao đã đoán ra từ lâu rồi.” Rồi quay sang đặt tay lên vai bạn Phong vỗ vỗ làm ra vẻ rất là thân thiết
- “ Phong ơi, tao với mày là bạn thân từ nhỏ đúng không? Nào nói cho tao biết cô bé may mắn nào lọt vào mắt đen í lộn mắt xanh của mày. Với trình độ của một cao thủ tình trường, tao sẽ đi cua cô bé đó cho mày, được không?”
- “ Dẹp đi” - Thiên Phong gạt bộ móng vuốt của bạn Duy sang một bên đồng thời tránh xa bạn í một chút, thằng cha này, chẳng có cái gì tốt đẹp đâu. - “ Cô ấy tên Hoàng Thiên Nhi.”
- “ Hoàng Thiên Nhi? Tảng băng đó sao? Tao không ngờ gu của mày cũng đặc biệt quá. Hai đứa tụi bay mà là một đôi thì sẽ thành núi băng di động mất thôi. “
- “ Sao? Có ý kiến gì à?”
- “ Không, chỉ là tao nghĩ, người như mày chắc phải được một cô bé ngây thơ, trong sáng, hiền lành, hay cười đến cảm hóa chứ không ngờ. Haizzzz, hai tảng băng gặp nhau, truyền hơi lạnh cho nhau, thấy hợp nhau quá cái kết hợp thành một núi băng (lí luận logic của bệnh nhân trốn trại, thông cảm)”
- “ Nhưng không sao, tao rất thích cô bé đó, rất có cá tính, nhanh nhanh xác định quan hệ đi.”
- “ Đã xác định xong rồi.”
- “ Đánh nhanh thắng nhanh, rất đúng phong cách của mày. Chúc mừng. Ủa nhưng còn con nhỏ Minh Châu thì sao?”
- “ Cô ta với tao có liên quan gì à?”
- “ Hình như ... không. Haizzz, buồn thiệt, đến mày cũng có người yêu rồi sao tao vẫn còn lẻ loi cô độc thế này (làm mặt giả bộ đáng thương) thôi mày ở lại vui vẻ đi, tao đi kiếm người yêu đây.”
Nói rồi thất thểu rời đi, trông bộ dạng rất đáng thương như một con cún bị chủ bỏ rơi. Ngoài mặt thì thế nhưng thực ra trong lòng đang cười rất gian “ Phá đám, phá đám thôi!” (phá được mới lạ =.=')
***
Trong khi đó, sân trường ngày càng náo nhiệt hơn khi có sự xuất hiện của một chiếc xe rất sang trọng, cửa xe mở, một người con gái rất xinh đẹp bước ra, theo sau là một cô gái nữa. Đó chính là hoa khôi xinh đẹp, đáng yêu, đáng mến và đáng ghét của chúng ta Nguyễn Ngọc Minh Châu và cô gái từng xưng danh đàn chị trong trường, Bảo Ngọc. Tiếng hò reo, hú hét của mấy đứa con trai hám gái và của mấy đứa con gái thích a dua, nịnh nọt. Hoa khôi trở lại với hoàn cảnh vô cùng hoành tráng, nét xinh đẹp đã trở về như xưa sau mấy tuần dưỡng thương. Mấy tuần qua, cô ta cực kì bực mình, bị đánh, trở về nhà, đầu tiên là cô ta khóc lóc với ba mẹ, thêm thắt để ba mẹ tin là cô ta đúng hoàn toàn, con nhỏ Thiên Nhi đó đánh cô ta trước. Tất nhiên vợ chồng chủ tịch tập đoàn Minh Dương rất xót con, đặc biệt không thể bỏ qua cho đứa nào bắt nạt con mình. 5 lần 7 lượt tìm đến trường, gặp hiệu trưởng yêu cầu đuổi học người đã đánh con mình nhưng sự uy hiếp của chủ tịch Minh Dương làm sao bằng sức ép của Thiên Duy và Thiên Phong, có cho tiền ông ta cũng chẳng dám, thế là hết lần này đến lần khác bọn họ phải ôm một bụng ấm ức đi về. Lần này trở về trường, cô ta nhất định sẽ phục thù “ Hoàng Thiên Nhi, Hoàng Thiên Vy, chờ đấy.”
Tại lớp 11A1, Thiên Nhi đang chúi đầu vào cái điện thoại, còn con heo Thiên Vy thì đang lăn lê nằm ngủ, số là tối qua bạn í thức chơi game online, gặp phải đối thủ rất mạnh, với tính cách hiếu thắng của mình, đã thua là phải chơi, đến khi nào thắng thì thôi nên bạn Vy Vy rất hăng hái mà chơi đến 3h sáng =.=' cuối cùng vẫn thua, điên tiết quá, đập luôn cái máy. Thế nên bây giờ phải ngủ để bù lại đêm qua.
Đang vui vẻ bên hoàng tử trong giấc mơ thì “ Rầm” một cái phá vỡ cả giấc mơ đẹp của người ta.
Thiên Nhi bên cạnh chỉ khẽ nhếch mắt lên nhìn 1s rồi trở lại với cái điện thoại, thờ ơ coi người ta là không khí “ Trở lại rồi sao? Thú vị rồi đây.”
Bỏ mặc cho Vy Vy xử lí.
Thiên Vy còn đang ngái ngủ, mẹ cha nhà nó, cả ngủ cũng không yên thân, đứa nào dám phá giấc mơ đẹp của bà, đang sắp đến cảnh hôn hoàng tử rồi mà lại.
Khi nhìn rõ người trước mặt là con nhỏ hoa khôi, Thiên Vy rất là vui, còn cười cười
- “ Oh, hóa ra là cô hoa khôi đáng mến, sao rồi, vết thương trên mặt mày có vẻ khỏi rồi nhỉ? Biết thế tao cho nó thêm mấy đường cho có sẹo chơi.”
- “ Mày ...”
- “ Tao làm sao cơ? Tao đẹp hơn mày đúng không?. Tao thừa biết mà. “
- “ Nhìn lại mình đi, đừng có ảo tưởng nữa.”
- “ Tao ảo tưởng thì sao? Còn hơn cái loại lớn lên trong nhung lụa đi ăn cắp. Đã xấu còn thích làm màu. “
Nghe đến đây, Thiên Nhi quay sang nhìn Vy, ánh mắt thể hiện ý cười.
“ Vy Vy, cậu thật là ...”
- “ Mày nói cái gì?”
- “ Không nghe rõ hả? Tai có vấn đề? Ôi trời, tội nghiệp thế. Cái nhan sắc của mày, đi qua biết bao nhiêu tiệm chăm sóc sắc đẹp mới hồi phục được vậy, có đi qua viện thẩm mĩ luôn không. Đi nhiều nơi như thế nhân tiện ghé qua bệnh viện kiểm tra tai giùm cái. Ôi trời!”
- “ Hoàng Thiên Vy, mày câm miệng cho tao. Lần này tao nhất định cho chúng mày biết thế nào là lễ độ.”
- “ Nói được thì làm được đi, tao đợi”
Minh Châu hậm hực bỏ về chỗ ngồi. Thật ngu ngốc khi đắc tội với Thiên Vy, giả nai và làm người ta tức phát điên là hai biệt tài đặc biệt của Thiên Vy.
- “ Cả cô nữa, Hoàng Thiên Nhi, hai người các người cứ đợi đấy.”
- “ Hoàng Thiên Vy, Hoàng Thiên Nhi không phải là cái tên mà cô tùy tiện muốn gọi thì gọi.” - Một giọng nói băng lãnh vang lên tập trung mọi sự chú ý, Thiên Nhi vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như vậy nhưng giọng nói có thêm vài phần lạnh lẽo
- “ Loại người như cô, chưa có đủ tư cách để gọi tên chúng tôi, lần sau ăn nói cẩn thận một chút, nếu không, hậu quả cô tự gánh lấy.”
Nói rồi sải bước ra khỏi lớp học, tất nhiên Thiên Vy cũng chạy theo.
Mặc dù không muốn nhưng Minh Châu cũng phải thừa nhận, giọng nói đó làm cô ta hơi run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...