Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 379
“Hay là, hay là chúng ta mau rút lui đi, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn.”
“Ta không đi, cây tiên thảo kia, sau khi trưởng thành sẽ xuất hiện một số dị tượng có lợi cho tu vi.”
“Đúng vậy, đây đâu phải vật thường, trăm năm mới có một lần.”
“Ta cũng không đi, trong nguy hiểm chắc chắn có cơ hội, nhỡ đâu cây tiên thảo kia trưởng thành xong rồi lại bay vào trong ngực ta thì sao.”
“Các ngươi không đi thì ta đi, đồ này cũng không có duyên với ta, ta phải mau chóng đi tìm cơ duyên thuộc về ta.”
“Ta cũng vậy, cùng đi đi.”
Có một số người vẫn ở lại, một số người bắt đầu rời đi.
Đại khái khoảng vài tiếng sau, cây hồng huyết chân long đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, một đạo quang mang đỏ chói từ trong thân cây bay ra lơ lửng trên bầu trời.
Cây tiên thảo đã trưởng thành!!
Mọi người đều lấy lại tinh thần.
Bên phía Lâm Tiêu, hắn và công chúa Anh Túc đã đứng bên cây tiên thảo, đôi mắt của Can Anh Túc sáng ngời.
Nàng ta có thể cảm nhận được cây tiên thảo này rất quan trọng với nàng ta, nói không chừng có thể áp chế được khí tức Sát Sinh ý cảnh trong người nàng ta.
Nàng ta từ từ đứng bên cạnh Lâm Tiêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
Cây tiên thảo này chỉ có một, đồ này vẫn cứ đưa cho Đại Tiêu Tiêu đi.
Áp chế Sát Sinh ý cảnh, nàng chỉ cần có Lâm Tiêu bên cạnh là đủ rồi.
Đợi lấy được tiên thảo cho Lâm Tiêu nàng ta sẽ đưa ra một yêu cầu, không biết Lâm Tiêu có đáp ứng hay không?
“Đại Tiêu…..”
Can Anh Túc đang định nói chuyện thì bị Lâm Tiêu chặn lại.
“Nha đầu, hái nó ngay đi!” Lâm Tiêu lúc này tập trung tinh thần, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Cơ duyên lớn hơn có thể sẽ tới ngay bây giờ, hắn cần phải tập trung.
“Hả??? ngươi, ngươi có ý gì?” Can Anh Túc không hiểu.
Nàng ta không ngờ Lâm Tiêu sẽ nhường cho nàng ta hái.
“Tiên thảo không phải thức ta muốn, ngươi mau hái đi.
Lúc tiên thảo trưởng thành nó sẽ ở đây trong vòng mười nhịp thở, bây giờ vẫn còn bốn nhịp, sau khi hết bốn nhịp nó sẽ lập tức bỏ chạy, đến lúc đó cả ta và ngươi không đuổi nổi đâu.” Lâm Tiêu lập tức nói.
“Đây…..được, ta hái nó!” Can Anh Túc nghe xong không do dự nữa.
Sau khi lấy hộp ra thì nàng đưa tay hái tiên thảo bỏ vào hộp ngọc.
Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, phát hiện kim sắc trước kia bao phủ người nàng ta, sau khi hái tiên thảo xong thì đã biến mất.
Quả nhiên cây tiên thảo này thuộc về nữ nhân này.
Trong lòng Lâm Tiêu cũng không có gì đau buồn lắm, hắn cảm thấy sức mạnh thu hút hắn đang càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng.
“Nha đầu, sắp tới rồi!” Lâm Tiêu nói.
“Tới, tới đâu cơ?” Can Anh Túc đang hưng phấn nên không hiểu được Lâm Tiêu nói gì.
“Tiên thảo là cơ duyên của ngươi, còn cơ duyên của ta, bây giờ mới tới!” Lâm Tiêu trầm giọng.
Giống như hắn đang tự nói với bản thân mình.
Nói xong câu này thì thấy nơi đám đông đang đứng bắt đầu rung chuyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...