Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 376
“Thực lực của thiếu niên này thật không thể tưởng tượng nổi, dường như còn mạnh hơn yêu nữ Đại Can kia một chút đó!”
“Bỏ hai từ ‘dường như’ đi, hắn quả thực là mạnh hơn một chút.”
“Các người có nhìn ra được hắn lĩnh ngộ ý cảnh gì không? Hình như không phải ý cảnh của quyền đâu”
“Tuyệt đối không phải ý cảnh của quyền cước, ý cảnh của quyền cước không thể phá được một nhát kiếm kinh thiên kia của Triệu Kiếm Hải.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước kết cục của cuộc chiến này.
“Lão Từ, hình ảnh đâu!!! Đây là thời khắc quan trọng đấy, nhanh chóng điều động ra đi!!!” Một cường giả Hóa Đỉnh của đại thế lực khác thúc giục.
“Cái này….cái này, chỉ e là tạm thời không thể nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì rồi.” Cường giả Hóa Đỉnh của thánh địa Thái Tuế, người thi triển Thiên Lăng Thủy Màn nhíu chặt mày.
“Tại sao vậy chứ?” Vị đại lão Hóa Đỉnh kia hỏi.
“Cơn chấn động từ cuộc chiến của hai tên tiểu tử kia đã làm hỗn loạn quy tắc bên trong, ít nhất cũng phải một ngày sau mới khởi động lại được Thiên Lăng Thủy Màn.” Đại lão Hóa Đỉnh của thánh địa Thái Tuế bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Một ngày? Sau một ngày, tiên thảo bị người ta cướp mất rồi thì bọn ta còn xem cái gì nữa!” Đại lão Hóa Đỉnh kia không vui, nói.
Trong đám người này, duy chỉ có người của Huyền Kiếm Môn là yên tĩnh vô cùng.
Bọn họ chẳng có gì muốn nói cả.
Cái tên tiểu tử cướp cơ duyên của người khác kia quá quỷ dị.
Giống như hắn chính là khắc tinh của Huyền Kiếm Môn bọn họ.
“Tiên thảo này, không thuộc về hắn ta không được.” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn thở dài thườn thượt, giọng nói trầm thấp.
Nghe lời này, không ai mở miệng phản bác.
Ngay cả kiếm trận do Triệu Kiếm Hải kết thành cũng đều thất bại, tiểu tử cướp cơ duyên kia, trong bí cảnh đã không ai địch nổi rồi.
Càng chưa nhắc tới trên người hắn còn có yêu nữ Đại Can.
Hiện tại, người bên ngoài bí cảnh chỉ kỳ vọng người của tông phái mình có thể sống sót trở ra thôi.
Còn sống là tốt rồi.
Đó đã là sự may mắn lớn nhất rồi.
……
Bên trong bí cảnh, Lâm Tiêu dùng một quyền đấm vỡ kiếm trận của Huyền Kiếm Môn, tất cả mọi người đều bị đánh trọng thương.
Triệu Kiếm Hải, đại sư huynh dẫn đầu Huyền Kiếm Môn còn bị thương nghiêm trọng tới mức hôn mê.
Lâm Tiêu không hạ sát chiêu.
Đối với hắn mà nói, hắn không thù không oán với những người này, chỉ là tranh đoạt cơ duyên mà thôi.
Kẻ có năng lực thì ắt sẽ giành được, không nhất thiết phải giết người.
“Cảm tạ các hạ giơ cao đánh khẽ, Huyền Kiếm Môn bọn ta….xin rút khỏi cuộc tranh giành tiên thảo!” Một đệ tử của Huyền Kiếm Môn miễn cưỡng đứng dậy hành lễ với Lâm Tiêu, nói.
Hắn cũng nhìn ra được, thiếu niên này vào thời khắc cuối cùng đã thu tay.
Nếu không, với trạng thái đó của đối phương, tùy ý đánh thêm một đòn nữa, thì đám người bọn họ đâu chỉ đơn giản là trọng thương như vậy.
“Các vị có thể rời khỏi nơi này rồi!” Lâm Tiêu phất tay nói.
“Vâng, thưa các hạ!” đệ tử Huyền Kiếm Môn đáp.
Không cần thiếu niên này nói, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...