Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 357
Một kiếm vừa rồi của đối phương, mặc dù là một đòn tấn công bất ngờ, nhưng đã làm hắn ta bị thương nhưng uy lực đủ để thu hút sự chú ý của hắn ta.
“Nếu ta nói không thì sao?” Lâm Tiêu thản nhiên nói.
“Các hạ, ta là thánh tử đời sau của Thái Tuế thánh tử địa, nhưng phế vật sau lưng ngươi chẳng là cái gì cả, bây giờ ngươi rời đi, ta nợ ngươi một ân tình, sau này khi ngươi cần, có thể đến Thái Tuế thánh địa tìm ta bất cứ lực nào.
Hàn Thiên Ngạo ta nói là sẽ giữ lời.
” Hàn Thiên Ngạo nghiêm túc nói.
Để giết Khương Lãng, một ân tình đơn thuần không là gì cả.
Hơn nữa, hắn ta không có ý định tha cho tiểu tử này.
Chuyện chém chết Khương Lãng nhất định không được để người khác biết.
Giết người diệt khẩu là câu trả lời duy nhất.
Ở phía bên kia, sau khi Lâm Tiêu nghe thấy điều này liền do dự một chút.
Còn sắc mặt của Khương Lãng ở phía sau trông cực kỳ khó coi.
Mới vừa từ ranh giới sinh tử trở về, không dễ dàng gì mới có hi vọng sống sót, chẳng lẽ bây giờ sẽ bị huỷ diệt sao? !
“Lâm huynh, chuyện này, lòng dạ Hàn Thiên Ngạo hẹp hòi, hiểm độc ngươi tuyệt đối không được nghe theo lời hắn.
” Khương Lãng vội vàng dùng linh thức truyền âm nói.
Hắn đã mất hết tu vi, nhưng Toàn Đan vẫn còn, không thể sử dụng linh lực, linh thức vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.
Tình huống lúc này, hắn thực sự không tin đối phương sẽ tha cho Lâm Tiêu.
“Yên tâm đi, ta chỉ là đang suy nghĩ, giết hắn theo cách nào là tốt nhất.
” Lâm Tiêu cũng thông qua truyền âm trả lời.
“Chuyện này–” Khương Lãng hơi ngẩn ra.
Lâm huynh này thực sự không thể hiểu nổi.
“Lâm huynh, Hàn Thiên Ngạo có rất nhiều bảo vật hộ thân, thật muốn giết hắn, nhất định phải một kích gi3t ch3t, không thể để hắn có sự chuẩn bị.
” Khương Lãng tiếp tục nói.
“Ta biết rồi.
” Lâm Tiêu đáp.
Một kích tất sát sao? !
Cũng được!
Hàn Thiên Ngạo thấy Lâm Tiêu không trả lời ngay lập tức, lại thấy sắc mặt Khương Lãng thay đổi, hắn ta đoán hai người này nhất định là dùng linh thức để truyền âm.
Hắn ta cười lạnh và xem thường.
Dựa vào phế vật Khương Lãng ngươi thì lấy gì để đấu với ta chứ.
Vừa hay, trong khi các người đang thì thầm to nhỏ, ta sẽ hạ gục các người.
Hàn Thiên Ngạo âm thầm nâng cao năng lượng của Vực Châu, sau khi sẵn sàng trấn áp thiếu niên đó rồi sẽ ra tay giế3t ch3t.
“Hàn huynh, ta có chút nghi hoặc.
” Lâm Tiêu đột nhiên nói.
“Xin các hạ cứ nói.
” Hàn Thiên Ngạo cười nói.
“Ngươi nói–” Lâm Tiêu vừa mới nói ra hai chữ, trong mắt của hắn phát ra một tia hắc quang mập mờ kỳ dị.
Nếu Ngụy Vương ở đây, nhất định ông ta sẽ kêu lên: “Thanh niên, không nói võ đạo, chơi trò học lỏm à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...