Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 332
Hắn không khỏi rùng mình một cái.
Lắm mồm!
Vừa rồi hắn lắm mồm vậy làm cái gì cơ chứ!
Khương Lãng hung hăng lườm lại Lâm Tiêu mấy cái, sau đó vẫn phải lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm, ném qua.
Can Anh Túc một tay thu hết chỗ linh thạch kia vào trong nhẫn trữ vật.
Khương Lãng hừ lạnh một cái rồi quay người đi.
Lâm Tiêu cũng không cản lại nữa.
Chuyện hôm nay chính là vì gây dựng thanh danh cho Kiếm Ma tông.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết, Kiếm Ma tông không phải là nơi mà ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi.
Nhưng sau đó, khi Khương Lãng quay lưng rời đi chưa được mấy bước.
Ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên sáng lên.
Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì,
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, chùm ánh sáng khí vận trên người Khương Lãng chợt tăng lên gấp mười lần.
Lâm Tiêu nhìn bóng dáng đoàn người của Khương Lãng biến mất khỏi tầm mắt.
“Mục lão, phiền ngài tiếp đãi mấy vị khách kia, đột nhiên đệ tử có việc cần phải làm.” Lâm Tiêu nói.
“Được, ta biết rồi.” Mục lão cười hehe đi qua.
Nghe thấy tên tiểu tử này phải đi, những thế lực đứng xung quanh thở phào một cái.
Đi! Mau đi đi! Đợi ngươi đi rồi bọn ta mới có thể ở lại cái chỗ quái quỷ này tiếp được.
Tại sao không sớm chút rời đi, chuyện này cũng phải do đối phương có chịu thả người hay không.
Ai biết được tên này có tiếp tục giày vò họ nữa hay không.
Dù gì kia đều là đệ tử của thánh địa, Lâm Tiêu chắc chắn không dám làm gì.
Kiếm Ma tông cũng đã thu được rất nhiều khí vận, nhưng so với thánh địa thì đúng là chả đáng nói.
Lâm Tiêu gật đầu một cái rồi biến mất, hắn bay về hướng Kiếm Ma tông.
Nhưng hắn vừa rời đi thì một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo.
Còn chưa bay được bao xa, Lâm Tiêu đã cau mày rồi dừng lại.
Hắn nhìn thân ảnh đang bám theo đằng sau: “Nữ nhân, ngươi theo ta làm cái gì??”
Can Anh Túc lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cười hì hì nói: “Lâm Tiêu, có phải ngươi định tìm tên Khương Lãng kia đúng không, hay định giết người diệt khẩu.”
Lâm Tiêu nói: “Không phải, ta vừa mới đột phá tâm tình đang tốt, muốn đi dạo.”
Hắn trực tiếp buông ra một câu phủ định.
“Ồ……thật không? Vậy ngươi đi dạo đi! Ta đi nhìn cái tên Khương Lãng đáng ghét kia, đi nói chuyện nhân sinh với hắn.” Can Anh Túc lộ ra một tia giảo hoạt.
Lâm Tiêu: “……”
Người khác bảo đi nói chuyện thì hắn tin, chứ nàng ta mà nói thế hắn còn lâu mới tin.
Đi tìm Khương Lãng nói chuyện nhân sinh, sợ là tiễn người ta đi nói chuyện với người chết thì đúng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...