Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 292
Cứ vậy kẻ đuổi kẻ chạy, chém chém giết giết hơn nửa ngày.
Đám thú triều cũng chạy được vào dãy núi yêu thú.
Mấy yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và yêu thú cao cấp nghẹn lời, bởi vì tên nhân loài này không đuổi nữa.
Mẹ kiếp!
Đây cũng quá là giảo hoạt rồi! ngươi đuổi đi, cứ tiếp tục đuổi đi chứ.
Rất nhiều con yêu thú cao cấp bắt đầu buông lời khiêu khích.
Bao nhiêu câu kích động, lăng mạ bọn chúng đều nói.
Thế nhưng tên nhân loài kia vẫn không đuổi theo, không có chút gì là muốn đuổi tiếp.
Chuyện này đúng là làm cho lũ yêu thú tức hộc máu, mấy con yêu thú cao cấp tức đến mức nội thương, tên nhân loài đáng ghét!
“Gào!!!!” đám yêu thú phẫn nộ rống lên.
Lâm Tiêu rời đi một lúc thì nghe thấy tiếng rống này, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
Chuyến này đúng là thu hoạch không tệ.
Thật ra hắn có thể đuổi giết thêm vài con yêu thú nữa, đợi tới lúc vào sâu trong dãy núi yêu thú thì lập tức rời đi.
Nhưng bây giờ hắn chọn từ bỏ bời vì hắn cảm thấy năng lượng tích lũy trong cơ thể đã đầy.
Cả thức hải của hắn đều được khí huyết và sức mạnh sinh mệnh của yêu thú lấp đầy, nếu còn tiếp tục hấp thụ thì chỉ là dư thừa.
Sau hơn nửa ngày vừa chém giết vừa hấp thụ, hoang chi ý cảnh lên bậc 6, sát sinh ý canh lên bậc 5.
Cửu U Trấn Ma Ấn sau khi hấp thụ nhiều kinh nghiệm đã đột phá tầng thứ 7, bây giờ là tử quang.
Ngoài ra tu vi của hắn cũng đã là Luân Hải cảnh tầng 7.
Đợi khi cơ thể luyện hóa hết đống năng lượng này, nhất định sẽ tăng được thêm 2 tầng nữa.
Nghĩ tới đây Lâm Tiêu liền hướng về một hướng bay đi.
Hắn vừa bay vừa luyện hóa năng lượng phía bên trong.
Hướng là hắn đang bay tới bây giờ, không phải là thành Thiên Nguyên.
Mà chính là hoàng cung của Đại Ngụy.
Có một món nợ cần phải đòi.
……
Mười ngày sau Lâm Tiêu đã có mặt trước của hoàng cung của Đại Ngụy.
Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, Lâm Tiêu không nhịn được cười lạnh, chỗ này không biết dùng bao nhiêu máu người để xây lên.
“Ngụy vương có ở đây không, Lâm Tiêu Kiếm Ma Tông xin được bái kiến!!!”
Lâm Tiêu dùng linh lực phóng đại âm thanh tới khắp hoàng cung Đại Ngụy.
Người khiêu chiến thì phải có phong thái của người khiêu chiến.
Lúc hắn tới đây cũng từ miệng của vài người đi đường mà biết được một số chuyện gần đây của Đại Ngụy.
Dạ Cô Thành đúng là làm việc hiệu quả vượt mong chờ, mười ngày trước tới Kiếm Ma tông.
Giải quyết tất cả người do hoàng thất Đại Ngụy phái tới.
Kẻ cả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh cũng bị chặt đầu.
Chuyện này làm cho sức mạnh tổng lực của hoàng thất Đại Ngụy suy giảm nghiêm trọng.
Trước mắt Chỉ còn lại mình Ngụy vương là hoá đỉnh cảnh, và một trưởng lão bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.
Ngụy vương mới đột phá Hoá Đỉnh cảnh vài năm trước.
Chính vì Lâm Tiêu hiểu rõ nội tình của hoàng thất Đại Nguỵ nên hắn mới dám tới đây công khai khiêu chiến.
Hắn của bây giờ đã khác so với lúc hắn bước chân ra khỏi di tích Vô Cực, bị một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chèn ép.
Hắn muốn nhìn thử xem, Nguỵ vương tự xưng là người mạnh nhất vương triều Đại Ngụy là người thế nào.
Hai giây sau khi Lâm Tiêu hét lên, một nhóm thị vệ lao ra bao vây lấy hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...