Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 284
Nhưng đây chỉ là ngoại vi bầy thú, thực lực của bia đỡ đạn cũng khoảng Luân Hải cảnh, đâu phải đối thủ của tiểu đội tinh nhuệ.
Hầu như mỗi giây, đều có hàng trăm yêu thú bỏ mạng.
Nhưng số lượng thương vong này đối với bầy thú mà nói là như hạt cát ở sa mạc.
Những con yêu thú cấp cao ở giữa đàn thú phớt lờ, không quan tâm, thậm chí còn lười lộ diện.
Nếu có thể dùng bia đỡ đạn có thể làm tiêu hao linh lực của loài người thì đợi đến khi chúng ra tay đối phó với con người sẽ càng dễ dàng hơn.
Cả hai bên đều có tính toán của riêng mình.
Vì sự ngăn chặn của đội tinh anh đặc biệt nên bầy thú chậm lại.
Thấy tình cảnh tượng này, người trên tường thành Thiên Nguyên vừa áy náy vừa lo lắng.
Có người âm thầm tự trách mình bình thường không tu luyện chăm chỉ, cho tới bây giờ vẫn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh.
Có người đã đạt tới Toàn Đan Cảnh, lại không có dũng khí ra chiến trường nhưng lúc này tim của họ đều đang đập thình thịch.
Trên chiến trường, các thành viên của tiểu đội tinh anh không ngừng chém chết những yêu thú xung quanh.
Lúc này, trong bầy quái thú cách Lâm Tiêu khoảng trăm mét, có một con yêu thú loại cáo có thực lực Toàn Đan trung kỳ đang vừa ẩn nấp vừa bò từng bước từng bước tới.
Trong mắt nó loé lên sát khí và sự gian xảo.
Trong tổng số loài người mới chỉ có số ít những con người này đến đây, vậy thì bắt đầu từ yếu nhất và tiến hành phá vỡ dần dần.
Sau khi Lâm Tiêu vung kiếm chém chết hai con yêu thú Luân Hải Cảnh, lại bay về phía hai con yêu thú khác.
Bản lĩnh phi hành này, không phải là của bản thân hắn vốn đã có.
Mà là sau khi luyện hóa xong quả trứng yêu thú khổng lồ thần bí kia, cũng tức là con tôn thượng yêu thú kia, tự nhiên lại có được.
Trong vài ngày tham ngộ kiếm quyết mười tỷ, năng lực phi hành cũng không ngừng dung hợp với cơ thể.
Bây giờ thì, năng lực phi hành của hắn tương đương với bản năng rồi.
Nhấc tay đơn giản bao nhiêu thì phi hành đơn giản bấy nhiêu.
Ngoại trừ năng lực phi hành, hình như còn có một loại năng lực khác, nhưng Lâm Tiêu tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được.
Cho nên, hắn vẫn rất tò mò tôn thượng gì đó kia rốt cuộc là cái thứ gì.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lại chém chết vài con yêu thú, đột nhiên, hắn phát giác được có điều gì bất ổn.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm từ phía sau truyền tới.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!” Lâm Tiêu thầm nói.
Một tầng ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ lên cơ thể hắn.
“Không ổn!! Lâm Tiêu lão đệ, có một con yêu thú Toàn Đan Cảnh sau lưng đệ!!!” Trần lão ca Toàn Đan Cảnh kia vội vàng nói.
Nhưng hắn hô lên vẫn chậm một bước.
Bốp!!
Một âm thanh vang lên.
Cái bóng kia đã dùng móng vuốt vồ lên cổ Lâm Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...