Sau khi Chu Ấu Vi nói câu này thì sắc mặt của Triệu Ngọc Long vô cùng khó coi.
Lời nói này há không phải có ý là hắn không bằng tên Dạ Huyền kia?
- Vợ ta nói có lý.
Đúng lúc này thì Dạ Huyền chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía Chu Ấu Vi, khóe miệng nhếch lên cười mỉm.
- Dạ Huyền!
Sắc mặt Triệu Ngọc Long vô cùng khó coi, sát ý bao phủ toàn bộ trái tim, nhưng hắn cũng có chút hoảng sợ.
- Ngọc Long, bây giờ Ấu Vi vừa mới tỉnh, cứ để bệnh tình của Ấu Vi ổn định rồi bàn tiếp.
Băng Y, sắp xếp Ngọc Long ở Thiên Viên Điện đi
Giang Tĩnh hòa giải nói.
Cho dù là thế nào thì Triệu Ngọc Long vẫn là Thánh Tử của La Thiên Thánh Địa.
Nếu như trực tiếp không nể mặt thì không hề tốt cho Hoàng Cực Tiên Tông.
Chu Băng Y đứng dậy, nhăn mày nói.
- Đi thôi Triệu Ngọc Long.
Triệu Ngọc Long nhìn Chu Ấu Vi, trong mắt đầy vẻ không cam chịu.
Vậy mà lúc này Chu Ấu Vi lại quay đầu nhìn về phía Dạ Huyền, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Một màn này khiến Triệu Ngọc Long siết chặt nắm đấm, hàm răng hắn cắn chặt Nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được cơn tức giận, nặn ra một nụ cười khó coi, nói.
- Ấu Vi, nàng cứ tĩnh dưỡng trước đi, mai ta lại tới thăm nàng.
Triệu Ngọc Long vừa nói xong thì giọng nói của Dạ Huyền lại chậm rãi truyền đến, lười biếng nói.
- Người không phải tới, vợ ta có ta chăm sóc.
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Triệu Ngọc Long trắng bệch, móng tay găm thật sâu vào trong lòng bàn tay, hắn híp mắt nhìn về phía Dạ Huyền, giọng âm trầm.
- Hy vọng ngươi có thể mãi lớn lối được như vậy…
Nói xong thì Triệu Ngọc Long trực tiếp xoay người rời đi, hắn mà tiếp tục ở đây thì sẽ bị tên phế vật Dạ Huyền này tức chết.
- Tính tình như vậy chắc chắn không làm được đại sự.
Dạ Huyền nói.
Ngô Kính Sơn ở bên cạnh cười nói hùa theo.
- Thực lực của La Thiên Thánh Địa không tầm thường, nhưng lại chọn Triệu Ngọc Long này làm Thánh Tử, nếu nói là không có sự sắp xếp nào đúng là không ai tin được.
Thân thể Triệu Ngọc Long đang đi tới cửa động run lên, muốn phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hắn gần như là chạy trốn khỏi động phủ Huyền Băng.
- La Thiên Thánh Địa? Chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghe nói qua về cái gì mà La Thiên Thánh Địa, chắc cũng chỉ là tông phái cỏn con thôi.
Còn Hoàng Cực Tiên Tông cũng chỉ liên quan một chút tới nguồn gốc của hắn.
Dạ Huyền nói câu này khiến Ngô Kính Sơn không khỏi xấu hổ, Giang Tĩnh cũng cay màu.
Tuy nói Dạ Huyền đã cứu Ấu Vi nhưng không phải hắn có thể tùy tiện hạ thấp La Thiên Thánh Địa, dù nói thế nào thì La Thiên Thánh Địa cũng mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông rất nhiều.
Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng Giang Tĩnh cũng không nói ra miệng, dù sao thì vừa rồi nếu không phải có Dạ Huyền thì nữ nhi của bà thật sự có thể không hồi phục được nữa.
- Ấu Vi, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?
Giang Tĩnh nói sang chuyện khác.
Ấu Vi thu hồi ánh mắt, tinh tế quan sát một phen, sắc mặt mang theo chút kỳ lạ và vui mừng.
- Ổn lắm, trước đây chưa từng ổn như thế này.
Trong cơ thể nàng có hỏa độc, có thể triệt được tận gốc chứ? Chu Ấu Vi nhìn về phía Ngô Kính Sơn ở bên cạnh Dạ Huyền, nhẹ giọng nói.
- Đa tạ Ngô sư bá đã cứu giúp, Ấu Vi ắt sẽ báo đáp.
Lời vừa nói ra Ngô Kính Sơn và Giang Tĩnh đều sững sờ, lộ ra vẻ lúng túng.
- Ấu Vi, ngươi đừng ngại chết lão phu.
Người vừa mới cứu ngươi không phải lão phu, mà là phu quân của ngươi, Dạ Huyền tiên sinh.
Vừa nói Ngô Kính Sơn vừa hướng về phía Dạ Huyền thi lễ.
- Dạ Huyền?
Đôi mắt đẹp của Chu Ấu Vi đầy kinh ngạc, nàng đánh giá Dạ Huyền.
Vừa rồi Y Băng cũng nói là Dạ Huyền cứu nàng, bây giờ Ngô sư bá cũng nói vậy? Chẳng lẽ là sự thật?
Nàng đã thành hôn với Dạ Huyền một năm, không ai hiểu lai lịch của Dạ Huyền hơn nàng.
Hắn đến từ một ngôi thành nhỏ ở Nam Vực Vân Quốc, từ 11 tuổi đã đần độn, ý chí không rõ, không thể nào tu luyện.
Mặc dù bây giờ Dạ Huyền dường như đã khôi phục thần trí nhưng tuyệt đối không có chuyện Dạ Huyền chữa khỏi bệnh cho nàng.
Dạ Huyền liếc nhìn Chu Ấu Vi một cái, tức giận nói.
- Dù sao thì vi phu cũng có thiện ý cứu nàng, nàng làm vi phu tổn thương quá.
- Ấu Vi, thật sự là Dạ Huyền đã cứu con.
Giang Tĩnh ở bên cạnh làm chứng, trước đây bà cũng không tin Dạ Huyền có thể thành công.
Nhưng thật sự hắn đã thành công cứu được Ấu Vi, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Giang Tĩnh kiên nhẫn giải thích mọi chuyện vừa rồi với Chu Ấu Vi, khi nói về một thân song hồn thì cũng không nhìn được mà nhìn về phía Dạ Huyền đầy kỳ quái.
Sau khi nghe xong thì Chu Ấu Vi kinh ngạc nhìn Dạ Huyền.
Nàng thật sự không ngờ là Dạ Huyền cứu nàng, cảm giác này vô cùng không chân thật.
Nhưng mà từ Ngô sư bá và mẫu thân đều nói là hắn đã cứu nàng, bọn họ không có lý do gì để lừa nàng cả.
Thật sự là Dạ Huyền đã cứu nàng!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Ấu Vi đầy sự kinh ngạc, môi đỏ khẽ mở, dịu dàng nói.
- Cảm ơn, Dạ Huyền.
Dạ Huyền nghe vậy thì mỉm cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng nói.
- Giữa ta với nàng, cần gì phải cảm ơn chứ.
Trong một năm ở Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ có Chu Ấu Vi chân thành đối xử với hắn như người thân, mỗi lần xuất quan sẽ giúp hắn khôi phục thần trí, tuy mỗi lần đều thất bại… những điều này Dạ Huyền đều khắc sâu trong ký ức.
Nữ tử này vô cùng chân thành mà đối tốt với hắn.
- Giữa ta với nàng, cần gì cảm ơn…
Chu Ấu Vi thì thầm lặp lại, gò má chợt đỏ lên, khẽ mỉm cười.
Chỉ một phong thái nhỏ thôi cũng khiến động Huyền Băng sáng sủa hắn lên.
Dạ Huyền có chút thất thần, đã từng có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, thiên phú vô thượng mà hắn luôn chân thành đối đãi, nhưng cuối cùng đổi lại là sự phản bội.
Người kia là Thường Tịch, người ta gọi là Nữ Đế Thường Tịch.
Còn có tên Mục Vân, hai kẻ phản bội!
Vừa nghĩ tới đây sát ý trong lòng Dạ Huyền lại nổi lên.
- Tiên sinh, vậy còn chuyện kia…
Ngô Kính Sơn xoa xoa tay, dáng vẻ hấp tấp.
Dạ Huyền khôi phục lại tâm trạng, trợn mắt liếc nhìn Ngô Kính Sơn một cái, chậm rãi nói.
- Xem như ngươi cũng có ý tốt muốn cứu vợ ta, nên ta sẽ nói với ngươi.
Ngũ đại huyệt thiên môn, thần cung, cự cốc, bách hội, côn lôn trên người ngươi đều có vấn đề.
Còn vấn đề ở đâu thì không cần ta phải nhiều lời, chắc hẳn tự ngươi sẽ rõ.
Mà cách chưa cũng rất đơn giản, ngươi chỉ cần dùng đan dược tương ứng là Thiên Linh, Nhập Thần, Khinh Hồn hợp với nhau, sau bảy ngày là có thể loại trừ.
Còn nữa, nhớ phải phơi nắng, đừng suốt ngày ở trong phòng.
Dạ Huyền lười biếng nhắc nhở một câu.
Một phen vừa rồi khiến Giang Tĩnh và Chu Ấu Vi đều có chút sững sờ.
Thiên Linh, Nhập Thần, Khinh Hồn đều là những đan dược cấp bậc linh đan, tu sĩ tầm thường thậm chí đến tên còn không rõ, Dạ Huyền biết những thứ này từ lúc nào?
Ngô Kính Sơn vô cùng kích động, cung kính bái lạy.
- Đa tạ tiên sinh!
- Không cần, cho ta đan ngưng khí là được rồi.
Dạ Huyền khoát tay nói, kiểm tra đạo thể mới là chuyện quan trọng, hắn không quên.
- Hả? Đan ngưng khí?
Giang Tĩnh, Ngô Kính Sơn, Chu Ấu Vi đều vô cùng ngạc nhiên.
- Có có, tiên sinh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ngô Kính Sơn vội vàng lấy ra một đống bình ngọc.
- Một bình là đủ.
Dạ Huyền chỉ lấy một bình, sau đó phất tay nói.
- Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Ấu Vi.
- Được tiên sinh!
Ngô Kính Sơn cung kính vô cùng, trực tiếp lùi ra ngoài.
Giang Tĩnh và Chu Ấu Vi chào nhau rồi cũng rời đi.
Chu Ấu Vi cảm thấy không thể tưởng được.
Ngô sư bá thì không tính, sao mẫu thân cũng trở nên ôn hòa với Dạ Huyền như vậy?
Lúc trước mẫu thân nhìn thấy Dạ Huyền là không kiềm được mà chửi bới, bây giờ Dạ Huyền mở miệng đuổi bà đi, thế mà bà cũng nghe lời?
Kỳ quái kỳ quái.
Chu Ấu Vi nhìn Dạ Huyền đầy nghi hoặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...