Hoàng Cực Phong không chỉ là một ngọn núi mà là một dãy núi đồ sộ, tạo nên nhất mạch Hoàng Cực Phong.
Là phong mạch đứng đầu trong chín mạch của Hoàng Cực Tiên Tông.
Đệ tử của Hoàng Cực Phong đều là đệ tử nội tông, thực lực đều trên Thông Huyền, thấp nhất cũng là Thần Môn cảnh.
Dạ Huyền có thể nói là ngoại tộc duy nhất của Hoàng Cực Phong, cũng là người phàm duy nhất.
Đương nhiên đó là Dạ Huyền lúc trước.
Dạ Huyền bây giờ đã bước vào Thông Huyền tầng thứ ba, hơn nữa còn thức tỉnh đạo thể vạn cổ, quật khởi là chuyện sớm muộn.
Dạ Huyền đi bộ trở về phía Hoàng Cực Phong cần phải đi qua đạo trường Hoàng Cực.
Giờ khắc này, trên đạo trường Hoàng Cực tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
- Ha ha, Thánh Nữ dẫn động dị tượng thế này thì vượt qua Lãnh Dật Phàm là sớm muộn, tới lúc đó sẽ không ai dám nói Hoàng Cực Phong ta là hữu danh vô thực nữa.
- Đúng thế, chỉ cần Thánh Nữ vượt qua Lãnh Dật Phàm, đến lúc đó mạch Hoàng Cực Phong sẽ chân chính đứng đầu chín đại mạch của Hoàng Cực Tiên Tông.
Sắc mặt đám đệ tử Hoàng Cực Phong bừng bừng, kích động nói.
Lúc này thì trong đó đã có một tên chú ý đến Dạ Huyền, ánh mắt nhất thời lạnh nhạt, cao giọng nói.
- Tài năng thế nào thì có kẻ đần kia ở đây, Hoàng Cực Phong ta vĩnh viễn vẫn trở thành trò cười.
Lời vừa nói ra đã cắt đứt sự huyên náo, cả đạo trường trở nên yên tĩnh.
Dạ Huyền nhìn không chớp mặt, tiếp tục đi thẳng.
Giờ khắc này tất cả đám đệ tử đều nhận ra hắn, nhất thời lộ ra nét châm chọc và coi thường, thậm chí là cả tức giận.
- Đúng vậy, mạch Hoàng Cực Phong ta vẫn giữ kẻ đần kia ở đây thì mãi mãi trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Thánh Nữ là thiên tư xuất chúng, sao lại gả cho tên bỏ đi này.
Oắt con vô dụng cũng không biết lượng sức, sao không đi chết đi!
- Kẻ đần độn này sống đúng để cản trở Thánh Nữ mà, khiến cho Hoàng Cực Phong ta mất hết thể diện, Hoàng Cực Tiên Tông cũng không còn mặt mũi!
Đám đệ tử thay nhau sỉ nhục Dạ Huyền.
Đối với tất cả những lời nói này Dạ Huyền coi như không nghe thấy mà đi nhanh qua, trong miệng ngân nga bài cổ khúc nào đó, dường như tâm trạng hắn không tệ.
- Dạ Huyền!
Lúc này một tên đệ tử ngăn Dạ Huyền lại, đám đệ tử còn lại cũng vây quanh, ánh mắt không hề có chút thiện ý nào.
Bọn hắn trào phúng, kết quả Dạ Huyền này lại coi như không có chuyện gì khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dạ Huyền dừng lại, liếc mắt nhói.
- Chó khôn không cản đường?
- Hả?
Lần này, toàn bộ đạo trường đều vang lên tiếng kinh ngạc khó tin.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn Dạ Huyền.
- Tên này thế mà lại nói được một câu hoàn chỉnh?
Mọi người đều biết tên Dạ Huyền này là kẻ đần độn, lúc trước còn không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết gầm gầm gừ gừ, hôm nay lại còn có thể nói rành mạch một câu, hơn nữa còn là mắng chửi người khác.
Chuyện này nhất thời khiến cho tất cả bọn hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Tên này trước nay đều giả vờ sao? Hoặc có thể nói Thánh Nữ đã đạt tới Vương Hầu cảnh nên giúp hắn tỉnh táo thần trí?
Tất cả đám đệ tử đều hiếu kỳ không hiểu gì.
- Dạ Huyền, Triệu sư huynh muốn mượn cuốn Thiên Vân Bộ Thác Bản ở Tàng Kinh Các nhưng không thấy, nói, có phải ngươi cầm hay không.
Tên đệ tử ngăn trước mặt Dạ Huyền híp mắt hỏi.
Lời nói của hắn khiến đám đệ tử đều có chút cạn lời, cái cớ này cũng quá cứng nhắc rồi.
Ai chả biết Dạ Huyền là kẻ đần độn còn không tu luyện, chẳng lẽ hắn lại còn đọc sách sao? Hắn cầm quyển sách đó làm gì?
Nhưng bọn hắn đều không vừa mắt Dạ Huyền, nên cũng cười nhạo muốn thấy Dạ Huyền lúng túng.
Tên đần độn này đã khôi phục thần trí, không biết lúc bị bắt nạt sẽ có cảm giác thế nào.
Dạ Huyền hơi nhíu mày lại, mấy tên tiểu tử này đúng là thích gây sự.
Thấy Dạ Huyền không nói câu nào, đám đệ tự càng thêm hăng hái, lạnh lùng nói.
- Đạo pháp thần thông của Hoàng Cực Tiên Tông há lại có thể một tên ngoại lai như ngươi tu tập? Nhanh giao sách ra đây, không thì đi tới Chấp Pháp Điện lĩnh tội, nếu không Triệu sư huynh sẽ không tha cho ngươi!
Dạ Huyền bĩu môi, nhàn nhạt nói.
- Nói tới nói lui chắc là tên Triệu Văn Hải hèn nhát kia muốn gây chuyện với ta, nên phái đám chó săn các ngươi tới đánh tiên phong đúng không?
Tên Triệu Văn Hải này là một thiên tài ở phong mạch Hoàng Cực Phong, vẫn luôn thích Chu Ấu Vi, sau khi Chu Ấu Vi và Dạ Huyền thành hôn thì thường xuyên tìm Dạ Huyền bắt nạt.
Chắc chắn bây giờ cũng là Triệu Văn Hải bày mưu đạt kế.
- Ngươi!
Đám đệ tử kia nhất thời đỏ hết mặt, tức đến run người.
- Được được, gọi Triệu Văn Hải ra đây.
Dạ Huyền như có vẻ mất kiên nhẫn nói.
Đám đệ tử tách ra, một nam tử anh tuấn mặc hoa phục đi tới phía trước Dạ Huyền nói.
- Giao Thiên Vân Bộ Thác Bản ra đây, nếu không hôm nay ngươi đừng mơ tưởng ở lại Hoàng Cực Phong.
Thấy một màn như vậy không ít đệ tử đều nhếch miệng cười.
- Triệu sư huynh, theo ta thấy chắc chắn hắn giấu sách ở trong người, hay là cứ lột sạch y phục của hắn ra thì sẽ rõ!
Triệu Văn Hải ở phong mạch Hoàng Cực Phong có thế lực không nhỏ, trừ bản thân hắn là thiên tài ra thì gia gia của hắn là một trong bát đại trưởng lão, nắm giữ phong mạch Huyền Thánh.
Chính vì vậy mà Triệu Văn Hải mới dám không kiêng nể gì mà bắt nạt Dạ Huyền.
Nếu không đám đệ tử bình thường bắt nạt Dạ Huyền mà tới tai Chu Ấu Vi chung quy cũng là không hay.
Lúc này Dạ Huyền vẫn bình chân như vại, liếc nhìn Triệu Văn Hải một cái, chậm rãi nói.
- Đúng là sự thật chứng minh loại phế vật như ngươi vợ ta coi trọng mới là lạ đấy, còn cái cuốn Thiên Vân Bộ kia ta chỉ cần nói với vợ ta một tiếng, Tàng Kinh Các thậm chí còn đưa cho ta nguyên bản gốc, cần gì phải đi lấy cái bản in sao chép của nhà ngươi?
Dạ Huyền mở miệng một tiếng vợ hai tiếng vợ, còn mắt Triệu Văn Hải là phế vật đúng là khiến đám đệ tử kia kinh sợ.
- Mẹ nó, tên đần này sau khi khôi phục thần trí miệng lưỡi nhanh nhẹn quá!
- Tên đần không chút tu nào lại dám mắng Triệu sư huynh là phế vật, hắn lấy dũng khí ở đâu?
Lúc này tên đệ tử bên cạnh Triệu Văn Hải tức giận không thôi.
- Cẩu tạp chủng, ngươi cho rằng ngươi là ai, dám mắng Triệu sư huynh?
Mặt Triệu Văn Hải trầm như nước, hừ lạnh nói.
- Miệng lưỡi sắc bén lắm, ngươi đã không chịu thì ta bắt ngươi phải nhận tội!
Khí tức kinh khủng bộc phát từ Triệu Văn Hải! Triệu Văn Hải này đã mở Thần môn, sức mạnh cường hãn vượt xa Trương Thiên Lâm!
- Muốn đánh nhau thật sao?
Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng, con ngươi hiện lên sát cơ.
Đối với kẻ địch thì trước nay Dạ Huyền hắn chưa từng lưu thủ.
Đã từng có Đại Đế xưng bá chư thiên ma đạo chọc tới Dạ Huyền trực tiếp bị hắn chém thành muôn mảnh.
Chỉ là một tên Triệu Văn Hải mà dám tới đây khiêu khích?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...