Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Xử lý xong chuyện sau này của Ninh Quốc.

Trân Mộc trở lại Linh Tiêu Tông, hắn một lần nữa đến đỉnh Thái Thượng của Đông Phương Dịch.

Đông Phương Dịchh cũng biết Trần Mộc sẽ tới, đã sớm pha trà rồi!

"Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?" Đông Phương Dịch đưa một chén trà thơm ra trước mặt Trần Mộc, lãnh đạm nói.

"Ừm, cần cáo biệt thì đều cáo biệt rồi, lần này đi Trung Thổ Thần Châu có lẽ sẽ rất lâu mới có thể trở về!" Trần Mộc nói.

Đông Phương Dịch cười: “Người trẻ tuổi chí ở bốn phương, có thể hiểu được, nhưng Trung Thổ Thần Châu không phải là nơi tốt đẹp gì, cẩn thận một chút, nếu cần ta giúp đỡ, thì dùng truyền âm phù liên lạc với ta, năm đó ta ở Trung Thổ Thần Châu cũng có chút danh tiếng, vẫn có vài người bạn cường giải”


"Đa tạ tiền bối!" Trần Mộc chắp tay, sau đó trâm ngâm một lát, lấy từ trong nhẫn không gian ra một cuốn sách đưa cho Đông Phương Dịch: "Đây là một số hiểu biết của ta về luyện dược thuật cấp tám, có thể giúp người nhanh chóng bước vào hàng ngũ luyện dược sư cấp tám! Đây là món quà tiểu tử tặng người trước khi rời đi!”

Đông Phương Dịch hơi giật mình, nhưng cũng không đưa tay ra nhận mà bình tĩnh nói: “Ta biết trên người ngươi ẩn chứa rất nhiều bí mật, nhưng ta kết bạn, không phải là nhìn lợi ích, mà là xem con người ngươi có xứng đáng với ta hay không, cho nên món quà này của ngươi, ta không muốn nhận!”

Nghe vậy, Trân Mộc khẽ mỉm cười, nhưng cũng không lấy lại cuốn sách mà đặt nó lên bàn.

"Khi nào thì đi?" Đông Phương Dịch hỏi.

"Lát nữa đi rồi!" Trần Mộc cười nói.

"Ta rất mong đợi sau này nhận được tin tức của ngươi, ta nghĩ đến lúc đó ngươi sẽ là một nhân vật lớn ở lục địa Thiên Vũ, thậm chí ta còn nghĩ rằng ngươi có thể vượt qua Kiếm đế Bắc Huyền hồi đó, trở thành cường giả số một ở lục địa Thiên Vũ!” Đông Phương Dịch mỉm cười.

Trên mặt Trần Mộc lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng cười nói: 'Đông Phương trưởng lão có lòng tin với ta lớn như vậy sao?”

"Ha ha, ngươi đừng có coi thường lão phu, khả năng nhìn người của lão phu rất chuẩn đấy! Mặc dù nói, những kỷ lục và chiến tích mà Kiếm đế Bắc Huyền tạo ra năm đó đều rất khó tin, nhưng tiểu tử ngươi cũng không phải là người bình thường, những kỷ lục mà tiểu yêu nghiệt ngươi tạo ra cho đến nay cũng không kém gì Kiếm Đế Bắc Huyền năm đó!" Đông Phương Dịch cười nói.

Khóe miệng Trần Mộc cong lên.

Vượt qua tất cả kỷ lục được tạo ra ở thế hệ trước!


Trần Mộc cũng không nói gì, chắp tay nói: "Nếu đã như vậy, thì đợi ngày mà những dự đoán của Đông Phương trưởng lão trở thành sự thật!"

Một lúc lâu sau.

Trần Mộc rời khỏi đỉnh Thái Thượng.

Còn cuốn sách có một số hiểu biết sâu sắc về luyện đan thuật mà hắn đưa cho Đông Phương Dịch cũng không

hề lấy đi mà chỉ đặt ở trên bàn, có lẽ một ngày nào đó Đông Phương Dịch sẽ cần dùng đến!

Đi dạo một vòng trong tông môn. Trần Mộc lại một lần nữa đến Linh Điện.


Tất cả đệ tử của Linh Điện lập tức vây quanh hắn.

"Mộc ca, huynh phải đi rồi sao? Sau khi huynh rời đi, sẽ không có người che chở bọn đệ nữa rồi!" Một đệ tử có quan hệ tốt với Trân Mộc nói với đôi mắt đỏ hoe.

Trần Mộc gõ gõ cái đầu nhỏ của hắn, có chút ngơ ngác: "Đừng lúc nào cũng nghĩ đến dựa vào người khác, bản thân nỗ lực tu luyện, về sau tự mình bảo vệ chính mình!"

Trước mặt Trần Mộc, Trình Vũ Hiên bước tới, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ngày xưa của nàng giờ đây được che phủ bởi một nụ cười dịu dàng, nàng đứng trước mặt Trần Mộc, nhìn người đàn ông trước mặt dần dần cao lên. Cao hơn nàng gần nửa cái đầu, đôi mắt đẹp bất giác lộ ra vẻ dịu dàng, đôi bàn tay ngọc nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại quần áo rồi nói: “Tiểu tử thối, sau này đừng có điên như vậy nữa, Trung Thổ Thần Châu dù sao cũng không như Nam Châu Giới của chúng ta, mọi việc đều phải cẩn thận!”

Trần Mộc nhìn khuôn mặt lạnh lùng đến gần, trong lòng có một dòng nước ấm dâng trào, sau khi vào Linh Điện, Trình Vũ Hiên là đệ tử đầu tiên hắn gặp, đồng thời cũng là sư tỷ đã chăm sóc rất tốt cho hắn.

Trần Mộc cười nhẹ, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của Trình Vũ Hiên, thân thể mảnh khảnh của Trình Vũ Hiên bởi động tác của Trần Mộc hơi cứng đờ, trên má hiện lên một vệt ửng đỏ, nhưng Trần Mộc rất nhanh đã thả lỏng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận