Ngay cả rất nhiều đệ tử của Thiên Ma Cung có mặt cũng hoàn toàn choáng váng. Họ cử động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn vào cái hố khổng lồ như vực thẳm ở phía xa.
Đường đường là lão tổ đời đầu lại bị một thiếu niên đánh ngã xuống đất.
"Tên nhóc này khủng khiếp như vậy sao?" Säảc mặt Liễu Huyền Sách điên cuồng, hắn ta không ngờ rằng ngay cả Từ Thương Uyên đang ở Bất Diệt Cảnh cũng bị đánh bại.
Phía trên bầu trời, Trần Mộc nhìn xuống, đôi mắt đen của hẳn dán chặt vào bóng dáng thê thảm trong hố sâu. Hắn nheo mắt lại, sau đó thân hình đột nhiên lao xuống, dùng kiếm đâm về phía Từ Thương Uyên.
Từ Thương Uyên leo ra khỏi hố, vẻ ngoài trở nên nhếch nhác, khuôn mặt xám xịt, đã không còn sự mạnh mẽ và kiêu ngạo như lúc đầu.
Sau khi cảm nhận được sát ý hung hãn của Trần Mộc, đồng tử ông ta lập tức co lại, vội vàng rút lui, không dám nán lại thêm một giây phút nào.
Tuy nhiên, khi ông ta vừa mới bät đầu trốn thoát, Trần Mộc đã vung kiếm ra, ánh sáng lạnh lếo sắc bén giống như lưỡi hái tử thần đâm thẳng vào đầu Từ Thương Uyên.
Kiếp trước, Trần Mộc đã để Từ Thương Uyên trốn thoát một lần, nhưng kiếp này Trần Mộc tuyệt đối sẽ không để Từ Thương Uyên có cơ hội trốn thoát lần hai.
Kiếm quang lóe lên, xuyên qua hư không, lao về phía Từ Thương Uyên.
Cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong kiếm quang trước mặt, đồng tử của Từ Thương Uyên giãn ra, nỗi sợ hãi mãnh liệt về cái chết nhanh chóng dâng lên.
"Thế giới này đúng là tài thiên tài nối tiếp thiên tài, không. ngờ Nam Châu lại có thể sinh ra một vị tiểu bối lợi hại như vậy, thật thú vị!"
Đúng lúc này, tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người có mặt đều run rẩy.
“Cách không truyền âm?” Vạn Trọng Sơn cũng nhanh chóng quét mắt về phía phát ra âm thanh.
Không gian ở đây còn chưa bị phá vỡ, nhưng âm thanh này lại chân thân đến khó tin. Âm thanh trộn lẫn với linh lực, xuyên qua hư không vô tận, khiến nó trở thành tiếng chuông vang dội khäp khoảng không.
Phương pháp như vậy chỉ có cường giả ở Bất Diệt Cảnh mới có thể thực hiện được.
"Nhóc con, nể mặt bổn tọa, tha mạng cho bạn tốt của ta,
Yên Vũ Lâu ta cảm kích không thôi. Giọng nói bí ẩn của người phụ nữ lại vang lên.
Trong lời nói của nàng ta có mang theo sự ung dung và uy nghiêm không thể phủ nhận.
Tuy nhiên, nàng ta dường như cách Nam Châu khá xa, chỉ có thể sử dụng truyền âm từ xa chứ không thể đến giải cứu được.
“Cường giả của Trung Thổ Thần Châu sao?” Trên mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ nghiêm túc.
'Yên Vũ Lâu là thế lực tồn tại hàng ngàn năm ở Trung Thổ Thần Châu.
Họ là thế lực hàng đầu cùng thời đại với Diệp Bắc Huyền.
Khi Diệp Bắc Huyền phá hủy Thiên Ma Cung, nhờ sự giúp đỡ của Yên Vũ Lâu, Từ Thương Uyên mới trốn thoát được.
Điều mà Vạn Trọng Sơn không ngờ tới là lần này Yên Vũ Lâu lại lên tiếng giúp Từ Thương Uyên. Tuy nhiên, ngay cả bản thân Yên Vũ Lâu có lẽ cũng không thể tưởng tượng được rằng. Trần Mộc có thể đánh bại Từ Thương Uyên, cho nên chân thân của nàng ta còn chưa đến được Nam Châu.
Trong ấn tượng của ông ta, Yên Vũ Lâu có ba đại lâu chủ.
Mà ba lâu chủ này đều là những cường giả trên cảnh giới Bất Diệt, trong đó có một người là nữ.
Nếu không nằm ngoài dự đoán của ông ta thì người phụ nữ lên tiếng chính là Tam lâu chủ của Yên Vũ Lâu là một trong những người quen cũ của Diệp Bắc Huyền.
Có lẽ, sau khi nghe thấy giọng nói của Tam lâu chủ Yên Vũ Lâu, Từ Thương Uyên dường như đã năm được một cọng rơm cứu mạng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu, khóe miệng Trần Mộc hiện lên một nụ cười nhẹ, Thái Cổ Ma Kiếm không hề dừng lại, xuyên qua đầu ông ta như một vầng trăng sáng.
Ngay lập tức, máu phun ra bốn phía, đầu ông ta cũng nổ tung.
Linh lực cuồn cuộn gợn sóng giữa đất trời.
Một thi thể không đầu chậm rãi rơi từ trên trời xuống, máu chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hiện trường lập tức lại rơi vào trạng thái im lặng như tờ. Mọi người đều nín thở, không ai ngờ răng động tác của Trần Mộc lại dứt khoát như vậy. Vị cường giả đến từ Yên Vũ Lâu vẫn đang quan sát từ xa đấy!
Trần Mộc thu hồi Thái Cổ Ma Kiếm, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, không hề lộ ra vẻ sợ hãi hay lo lảng, chỉ có sự thờ ơ.
"Đối với ta, mặt mũi của Yến Ngọc Lâu..."
“Không đáng giá!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...