Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

"Nàng ta chán sống rồi ư?"

Âm thanh chấn động vang lên, mọi người trợn tròn mắt, không ai ngờ rằng sau khi rơi vào tình huống này, Tân Như Nguyệt vẫn dám giết Trần Mộc.

Trần Thiên Hải cau mày.

Phía trên bầu trời, đôi mắt sâu thẳm của Trần Mộc lạnh lùng nhìn Tân Như Nguyệt, vẻ mặt vô cảm, giơ lên ma kiếm lên, chém về phía trước.

Mỗi người đều cầm một thanh kiếm, trong nháy mắt đã đến trước mặt người kia.

Nhưng ngay khi lao tới trước mặt Trần Mộc, Tân Nhược Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, đối mặt với ánh năng chói chang, lao thẳng về phía mũi kiếm của Trần Mộc.

Không hề có có chút sợ hãi trước cái chết, chỉ có sự hài lòng và niềm vui tràn ngập khi nhận được phần thưởng cao nhất.

Trần Mộc không ngăn cản, bởi vì hẳn biết răng cái chết có lẽ là lối thoát tốt nhất cho nàng ta.

“Vút!" Kiếm quang tàn nhẫn xuyên vào tim Tân Như Nguyệt.

Ngay tức khắc, máu phun ra.

Ở bên dưới, vô số người trợn tròn mắt.


Kiều nữ một thời của Ninh Quốc cuối cùng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Tim Trần Mộc bỗng nhiên đập mạnh, nỗi buồn mãnh liệt khó tả nhanh chóng dâng lên trong lòng, cùng với đó là hai dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống.

Trần Mộc sửng sốt chạm vào hai hàng nước mắt đó, trong lòng hắn không có tình cảm gì với Tân Như Nguyệt, cho dù có cũng chỉ là sát ý mà thôi.

Nhưng bây giờ, hẳn lại cảm thấy một cảm giác buồn bã mãnh liệt.

"Có phải đây là nỗi ám ảnh của chủ nhân của cơ thể này lúc trước không?" Trần Mộc thầm thở dài.



Trước khi Tân Như Nguyệt chết, có lẽ nàng ta đã nhìn thấy hai dòng nước mắt nơi khóe mät Trần Mộc, trên miệng nở một đường cong tuyệt đẹp: "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một người như ngươi cũng có thể rơi nước mắt."

Vừa dứt lời, cơ thể mảnh khảnh của nàng ta yếu ớt ngã xuống.

Trần Mộc ôm lấy cơ thể mảnh dẻ đó rồi đặt nàng ta xuống đất.

Phải đến lúc này, nỗi buồn trong hản mới hoàn toàn vơi đi.

"Trông chừng nàng ta, sau đó tìm một chỗ tốt để chôn cất nàng đi." Trần Mộc khẽ thở dài.


"Được." Vân Hương gật đầu.

Giây tiếp theo, Trân Mộc bất ngờ phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Trần Mộc, ngươi..." Vân Hương mở miệng, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự ngạc nhiên.

"Ta không sao." Trần Mộc lặng lẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng.

Khi cảnh tượng này rơi vào mắt Đường Hạo Thiên đang ở trên trời, trên mặt ông ta đột nhiên hiện lên một nụ cười dữ tợn. Ông ta biết cơ thể Trần Mộc đã không thể chịu nổi nữa rồi.

Cho dù Trần Mộc có bao nhiêu bí pháp thì với trình độ bây giờ của Trần Mộc, việc sử dụng những bí pháp này cũng rất mất sức. Bây giờ, hẳn đã đạt tới cực hạn rồi.

"Trần Mộc, xem ra, kết cục của trận chiến này phải viết lại rồi!" Đường Hạo Thiên cười điên cuồng.

Nghe vậy, Trần Mộc bình tĩnh ngẩng đầu lên, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng đôi mắt đen lại sáng ngời.

"Đường Hạo Thiên, vui mừng quá sớm không phải chuyện tốt đâu." Trần Mộc thản nhiên nói.

“Hừm, dựa vào cơ thể suy yếu của ngươi thì còn có thể chịu được thêm mấy chiêu, đừng giả vờ giả vịt với ta nữal”

Hai mắt Đường Hạo Thiên đỏ ngầu, hung hãn hét lớn, lao thẳng về phía Trần Mộc.

Linh lực hắc thủy mạnh mẽ bộc phát, tạo thành một cơn bão cao trăm trượng, quấn quanh thân thương, dao động dữ dội, xuyên thẳng về phía Trần Mộc.

"Cần giúp đỡ không?" Vân Hương nhướng mày, trịnh trọng. hỏi.

"Không cần, chỉ là một phế vật mà thôi." Khóe miệng Trần Mộc nhếch lên một nụ cười nhạo.

Bây giờ, cho dù có bị thương thì Đường Hạo Thiên cũng. không phải là mối đe dọa lớn đối với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận