Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

"Điều này... điều này sao có thể!"

Khi vô số mảnh ánh sáng nổ tung trước mắt Trí Mệnh, nụ cười kiêu ngạo và đắc ý vốn có của ông ta đột nhiên cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi khó tin.

Đây chính là linh khí thượng cổ ông ta tự hào nhất, cho dù là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng tám cũng không thể phá vỡ được, vậy mà lại bị tên nhóc này đánh nát chỉ bằng một đường kiếm.

"Trí Mệnh, cẩn thận!" Lúc này, tiếng gầm của Ma Ha đột nhiên vang lên.

Cơ thể của Trí Mệnh run lên dữ dội, trước khi ông ta kịp lấy lại tinh thần, một luồng ánh sáng rực rỡ xé nát bầu trời, đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.

Kiếm quang này mang theo hồn hỏa vô tận, lao tới và đâm thẳng vào cổ họng của ông ta.

Giây phút này, sát ý và sức mạnh đã bộc lộ hoàn toàn. Trong mắt Trí Mệnh hiện lên một tia khiếp đảm.


"Keng!" Tuy nhiên, ngay khi thanh kiếm của Trần Mộc chuẩn bị chém vào cổ họng của Trí Mệnh, một cây thương dài xuyên qua bầu trời, va chạm với thanh kiếm của Trần Mộc.

Ánh lửa lập lòe, linh lực cưồng bạo hình thành hai làn sóng rộng lớn, va chạm dữ dội.

Trần Mộc ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng một ông già gầy gò xuất hiện trước mặt Trí Mệnh, chính là Thiên Hầu.

“Tên nhóc, đừng quá kiêu ngạo. Lúc chúng ta hoành hành khắp Nam Châu, ông nội của ngươi còn đang nghịch đất đấy!" Thiên Hầu phóng ánh nhìn hung ác về phía Trần Mộc, lạnh lùng quát.

"Bùm!" Sau đó, cây thương của ông ta xoay chuyển dữ dội, một sức mạnh kinh khủng phóng ra bốn phía, hung hăng đánh bật thân thể Trần Mộc về phía sau.

So với những người khác, có vẻ như Thiên Hầu mạnh hơn một chút, chiến thương trong tay ông ta không phải là vũ khí bình thường mà là một loại linh khí thượng cổ đã đạt tới tầng cấp hoàng.

"Thiên Hầu, tên nhóc này thật sự rất kỳ quái, ông không được coi thường hắn" Lúc này, Trí Mệnh vẫn còn sợ hãi, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Hừ, kỳ quái? Ta muốn xem hẳn kỳ quái đến mức nào."

Thiên Hầu cười lạnh, đột nhiên siết chặt “Ô Kim Yến Vỹ Thương” trong tay, truyền vào đó một luồng linh lực mạnh mẽ. Cây thương lập tức rung lên, tiếng thương lập tức phát ra những tiếng kêu vang dội.

"Kéc!" Tiếng thương giống như tiếng chim én kêu. Khi sóng âm phát ra, tất cả người cầm thương trong quảng trường đều cảm nhận được sự cộng hưởng của cây thương trong tay.

"Thiên Hầu sắp ra tay thật rồi!" Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trên quảng trường đều kêu lên.

Khác hoàn toàn với linh khí thượng cổ phòng thủ của Trí Mệnh, “Ô Kim Yến Vỹ Thương” của Thiên Hầu là một linh khí tấn công với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.


Không biết có bao nhiêu ngàn cường giả cảnh giới Vạn Pháp đã chết dưới cây thương của lão ta.

Trong nháy mắt, cơ thể Thiên Hầu đã bay ngang bầu trời, theo linh lực truyền vào, trường thương trong tay hiện ra những hoa văn ánh sáng phức tạp, cùng lúc đó, một ngọn lửa màu vàng đen cũng bùng cháy. Loại lửa này đốt cháy cả không gian, biến nó thành những đám khói đen xì.

Thiên Hầu cầm thương, vung ra một loạt đòn tấn công sắc bén và rực lửa, nhằm thẳng vào Trần Mộc.

Bùm, bùm, bùm! Thương ảnh bao trùm khắp bầu trời, còn chưa chạm vào cơ thể Trần Mộc, nhưng thương ý vô hình và những cơn cuồng. phong đã xé nát không gian xung quanh Trần Mộc.

Những cơn gió kêu gào, khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.

Đôi mắt đen của Trần Mộc phản chiếu thương ảnh khổng lồ, thậm chí không lùi lại một bước. Hắn giơ một lòng bàn tay lên và nhẹ nhàng hất ra, Thái Cổ Ma Kiếm mang theo tà khí khủng khiếp cũng bản ra theo.

Vút!

Một kiếm quang xuyên thủng hư không, hóa thành dòng. sông kiếm dài cả trăm trượng, dàn trận trên bầu trời.


Dòng sông kiếm dài hàng trăm trượng này giống như một tòa thành kiên cố, ở bên trong là lửa Cửu U đang bùng cháy và vô số kiếm quang lạnh lẽo. Dao động mạnh mẽ của kiếm đạo †ạo ra sự cộng hưởng kì diệu với đại đạo trời đất.

"Keng, keng, keng!" Công kích mãnh liệt do những thương ảnh kia còn chưa chạm được vào người Trần Mộc thì đã bị dòng sông kiếm dài cả trăm trượng chặn lại, huyết khí cuồng bạo bùng nổ. Tuy nhiên, cơ thể Trần Mộc lại không bị ảnh hưởng gì cả.

"Ngươi..." Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thiên Hầu hơi biến đổi.

Đúng lúc này, đôi mắt đen của Trần Mộc ngước lên, một luồng sát khí lạnh lẽo vô hình bản ra.

"Đến lượt ta rồi."

"Vút!" Trần Mộc đạp xuống, dưới chân truyền ra những gợn sóng năng lượng cổ xưa, chỉ trong chốc lát, cơ thể hẳn đã bắn ra như một luồng sáng.

"Cẩn thận!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận