Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Nhưng mà, ba lão giả bề ngoài không đẹp đế gì này lại khiến cho tất cả mọi người hít thở dồn dập.

"Mâu Thần, Tri Mệnh, Thiên Hầu, ba người bọn họ cũng chưa chết? Sao có thể như vậy được?" Ôn Chính Hoa trợn mắt, không dám tin nhìn ba bóng dáng lưng còng này.

Giống như Ma Ha lão tổ, ba lão giả này cũng là nhân vật cấp tổ tông của Ninh Quốc.

Trăm năm trước, bọn họ đã từng đánh hạ vạn dặm, quét sạch một phương vì Ninh Quốc, trở thành cường giả tiếng tăm lừng lẫy Nam Châu giới.

Về sau, bọn họ được phong làm Vương gia khác họ, từ đó thoái ẩn. Mọi người đều suy đoán thọ mệnh của họ đã hết rồi, không ngờ bao năm qua bọn họ không những không chết mà còn ẩn mình trong Hoàng cung, dùng tài nguyên dồi dào của hoàng thất để tu luyện, không ngừng đột phá cực hạn của bản thân, đạt tới cấp độ Vạn Pháp Cảnh.

"Nguy rồi!" Khuôn mặt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ kinh hoảng.

Ai mà ngờ được mười vị cường giả đỉnh cấp của Ninh Quốc đến giờ vẫn còn bốn vị còn sống, hơn nữa thực lực còn cao hơn xưa chứ.


Ba lão giả lưng còng đứng trong không trung, hai tay chắp phía sau, một lão giả mặc áo bào màu đen nhìn thoáng qua Ma Hạ, cười ha ha: "Ma Ha, ngươi vội cái gì, không phải bọn ta đã tới rồi sao?”

"Chỉ có điều, không ngờ một Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy như ngươi lại không giải quyết được một tên Thần Tàng Cảnh, xem ra tài nhân kị sĩ trên đời này còn vượt qua tưởng tượng của lão phu!”

Lão giả mặc áo bào đen này dời ánh mắt đi, đôi mắt hơi lõm xuống tỏa ra tử khí âm u nhìn chăm chằm vào Trần Mộc.

Cảm giác âm trầm đó dường như khiến nhiệt độ trong trời đất hạ thấp xuống.

"Hừ, Mâu Thần, ta khuyên ngươi một câu, tiểu tử này là một tên dị loại, không dễ đối phó đâu, Thánh Thượng đã nói rồi, bốn người chúng ta phải liên thủ mới có cơ hội giết hän!" Ma Ha nói.

Mâu Thần lắc đầu, trong đôi mắt già nua hiện ra sự trêu tức.

"Dị loại? Đáng tiếc, những tên mà mấy huynh đệ chúng ta thường giết chính là dị loại, năm đó những tên tự xưng là thiên tài vạn cổ mới có một ấy, có tên nào là không bị chúng †a chặt đầu xuống, hóa thành thi cốt bị thời gian vùi lấp đâu.”


"Bây giờ, chẳng qua là có thêm một bộ thi cốt mà thôi

Dứt lời, trong mắt Mâu Thần hiện lên sát ý lạnh thấu xương, thân thể lão nhoáng lên một cái, không gian chấn động, biến mất trong không trung như ma quỷ, sau đó hóa thành một luồng sáng lao nhanh về phía Trần Mộc.

"Để chúng ta lĩnh giáo thử xem, dị loại có thể oanh động Nam Châu giới rốt cuộc là thứ gì!"

Hai người khác cũng cười nhạo một tiếng, nhanh chóng lao đi, quanh thân bộc phát linh lực cuồng bạo vô song, tất cả đều đã đạt tới trình độ Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy.

"Đây mới thực lực thật sự của hoàng thất sao?" Vô số người ngơ ngác biến sắc.

Bốn cường giả Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy, chiến lực đỉnh cấp như vậy, nhìn khắp Nam Châu giới, sợ là chẳng có mấy đại quốc có thể địch lại nổi.

So với bốn chiến lực đỉnh cấp này, Nghiêm Chung và rất nhiều hộ vệ trước đó chẳng qua chỉ là một đám kiến nhỏ mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới.

Bốn người Ma Ha, Mâu Thần, Tri Mệnh, Thiên Hầu, dùng một loại trận hình thần bí nhanh chóng vây quanh Trần Mộc.

Mặc dù ngoài miệng Mâu Thần khinh thường Trần Mộc, nhưng lúc hành động lại dùng thủ đoạn cực kì cực đoan, tạo thành trận hình, rõ ràng là muốn dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt Trần Mộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận