Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

"Ồ? Tin tức gì vậy?" Trần Mộc bình tĩnh cầm lấy tách trà đã pha xong, chuẩn bị đưa vào miệng.

"Ta nghĩ, tin này là nhằm vào ngươi!"

“Hoàng đế Ninh Quốc dự định sau mười ngày nữa sẽ ở †rung tâm Hoàng thành..... chém đầu thị chúng Trần Thiên Hải!" Đông Phương Dịch trầm giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời.

Trong phút chốc, không khí đột nhiên trở nên im lặng, gió buổi trưa vốn nóng bức mà giờ phút này lại trở nên lạnh lẽo.

Bàn tay đang cầm tách trà của Trần Mộc đột nhiên cứng đờ. Khoảnh khắc tiếp theo, có một tiếng bang' và tách trà nổ tung.

Vân Hương nhướng mày, nàng có thể phát giác được lúc ấy trên người Trần Mộc bộc phát ra sát ý, loại sát khí này so với hắn ở thành Đại Hoang còn đáng sợ hơn mấy chục lần!

Đông Phương Dịch không nói gì, thân là luyện dược sư cấp bảy, ông ta có mối quan hệ cực kỳ rộng rãi, đương nhiên biết rõ ân oán giữa Trần Mộc và Hoàng đế Ninh Quốc.

Trần Mộc ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, chắp tay với Đông Phương Dịch: "Cảm tạ trưởng lão đã nói cho ta biết!"


"Khách sáo rồi, ngươi và lão phu tuy mới biết nhau chưa lâu nhưng còn hơn là quen biết lâu dài! Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói, tuy năng lực của lão phu không lớn nhưng ta đã cắm rễ ở Nam Châu Giới rất lâu rồi, ít nhiều vẫn có một nhóm cường giả nợ ân tình lão phu!" Đông Phương Dịch nói.

Phải biết rằng, năng lượng của một luyện dược sư cấp bảy rất đáng sợ, chưa kể Đông Phương Dịch còn là một luyện dược tông sư có danh tiếng đã lâu, rất nhiều cường giả đều rất vui vẻ kết giao với một luyện dược tông sư!

Tuy nhiên, Trần Mộc lắc đầu: "Ý tốt của Đông Phương trưởng lão, tiểu tử xin nhận, nhưng chuyện này là nhằm vào ta, ta dự định đích thân đi xeml"

"Vậy được rồi!" Đông Phương Dịch gật đầu, không nói thêm nữa.

Ai cũng có thể nhìn ra, Đường Hạo Thiên bày ra cái bẫy này chỉ là muốn chờ Trần Mộc lao vào, nếu Đông Phương Dịch cưỡng ép can thiệp, Đường Hạo Thiên có thể sẽ lật mặt tại chỗ mà giết chết Trần Thiên Hải trước!

Cho nên Trần Mộc cuối cùng cũng phải một mình đi dự tiệc Hồng Môn này!

"Tiểu tử đi trước, Đông Phương trưởng lão, lần sau chúng ta gặp lại!"

Sau khi nghe được nguy cơ sinh tử của Trần Thiên Hải, Trần Mộc cũng không có tâm trạng ngồi đây uống trà nữa, đứng dậy chắp tay với Đông Phương Dịch xong liền chuẩn bị rời đỉ.


Lúc này, Vân Hương cũng vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Công tử, ta muốn đi cùng người!"

Trần Mộc quay người lại, kinh ngạc nhìn Vân Hương.

Đông Phương Dịch cười nói: "Tiểu tử thối, mang nàng ta theo đi, sẽ giúp ngươi đỡ được chút phiền toái!"



"Hơn nữa, thời gian mười ngày, đợi đến khi ngươi đến Ninh Quốc, có lẽ linh lực của ngươi cũng sẽ tiêu hao hơn một nửa rồi, làm sao có thể đấu với Đường Hạo Thiên, có tốc độ bay của nàng ấy, ngươi có thể giảm bớt một chút tiêu haol"

Trần Mộc gật đầu.

Ở đỉnh cao của Vạn Pháp Cảnh, thực lực như vậy quả thực có thể mang đến cho hắn rất nhiều trợ giúp.

Rời khỏi đỉnh Thái Thượng.

Vân Hương hóa thân thành Thất Sắc Tường Vân Phượng, mang theo Trần Mộc và bay ra khỏi tông môn.

Ở bên ngoài núi Linh Điện, Hàn Giang Tuyết dường như có cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Khi nhìn thấy Trần Mộc và Vân Hương vội vã rời khỏi tông môn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút gợn sóng, lập tức, dường như đã đoán ra điều gì đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận