Trí Tuyết há miệng, ngạc nhiên nhìn hắn: "Ngươi... Ngươi định chiến đấu một mình?"
Trần Mộc không trả lời mà chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt bốn người kia.
Gió mạnh thổi dữ dội trên bầu trời.
Cảm nhận được tinh thần chiến đấu không hề sợ hãi của hắn, Tập Kinh cau mày, trong mắt hiện lên một tia không hài lòng. Hắn ta nhìn chăm chằm vào Trần Mộc, mỉm cười nham hiểm: "Không ngờ rằng sự điên cuồng của ngươi còn vượt xa dự đoán của ta."
Trần Mộc mỉm cười, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc: "Ta không điên, ta thật sự không xem các ngươi là đối thủ."
Kiếp trước, tại Thần Vực ba ngàn thế giới, hắn ta đã gặp được vô số thiên tài đỉnh cao.
So với những “con cưng của ông trời” đó, Đường Tùng Lâm và Tập Kinh quả thực chẳng đáng là gì.
"Khà khà, tên nhóc này, ngươi không phải là người mạnh nhất mà ta từng gặp, nhưng ngươi là người ngông cuồng nhất." Quỷ Hùng cũng ngạc nhiên bật cười.
Với thực lực đó mà dám một mình đối đầu với bốn Kiếm Hoàng. Nếu như Trần Mộc ở trong trạng thái linh lực quán đỉnh thì có lế còn có tư cách nói lời này, nhưng bây giờ hắn nói lời này lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
"Có ngông cuồng hay không, ngươi thử thì sẽ biết." Trần Mộc nheo mắt lại, miệng cười nhạt, trong mắt ẩn chứa sát ý.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tập Kinh dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hung ác.
"Xem ra ngươi thật sự muốn chết!"
Trong mắt Quỷ Hùng, Diêm Quân và Đường Tùng Lâm cũng hiện lên sát khí lạnh lùng.
Phía trên bầu trời, bầu không khí gần như lập tức đông cứng lại, mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn vào Trần Mộc.
Một mình chiến đấu với bốn Kiếm Hoàng trẻ tuổi.
Phải biết, đây là những tài năng hàng đầu của thế hệ trẻ Nam Châu.
Việc này chẳng khác nào là tự lao đầu vào chỗ chết.
"Thôi vậy, nếu ngươi muốn một mình khiêu chiến bốn người chúng ta, vậy ta sẽ cho ngươi được như ý! Sau khi giết ngươi xong, chúng ta sẽ đích thân tới thu thập di vật của Đại Hoang Kiếm Tôn." Tập Kinh lạnh lùng nói.
Vút.
Đột nhiên, trong mắt Tập Kinh hiện lên sát ý, hắn ta bước vào khoảng không, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Trần Mộc. Khi hắn ta giơ tay lên, kiếm quang sấm sét lạnh lẽo nhanh chóng nhảy múa giữa các ngón tay của hắn. Lưỡi kiếm sắc bén đến mức dường như có thể xẻ đôi khoảng không.
Cơ thể của Trần Mộc không di chuyển, nhưng Lưu Hồn Hỏa đang chảy xung quanh hắn đã biến thành một bức tường ánh sáng.
Bùm.
Tây Kinh đánh ra một chưởng, kiếm quang mạnh mẽ được giải phóng, tạo thành một kiếm triều cuồng nộ, đánh vào bức tường lửa kia. Dao động kiếm khí đáng sợ, để lại vô số vết kiếm trên bức tường ánh sáng.
Sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên, bức tường ánh sáng trước mặt cứ thế nổ tung.
Gió gào thét, ngọn lửa cuồn cuộn biến thành những làn sóng, quét ra bốn phía.
"Hừ, một phế vật chưa tiến vào cảnh giới Vạn Pháp như ngươi, đánh một mình ta còn không đánh lại mà cũng mơ tưởng muốn chiến đấu với bốn Kiếm Hoàng!" Trên mặt Tập Kinh lộ ra vẻ khinh thường.
Những ngón tay của hắn ta co lại, kiếm quang chấn động ngưng tụ, đánh thẳng vào cổ họng Trần Mộc.
"Trần Mộc." Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp sợ hãi đến tái nhợt, nàng ta chật vật đứng dậy, chuẩn bị lao ra ngoài.
Tuy nhiên, Trí Tuyết đã nắm lấy tay nàng ta: "Đừng lo lắng."
Đôi mắt đẹp của Trí Tuyết nhìn chằm chằm vào thân hình thiếu niên trong cơn cuồng phong phía trên bầu trời. Cô ta không biết Trần Mộc lấy tự tin ở đâu ra. Tuy nhiên, tên nhóc này tuy rằng điên cuồng thật, nhưng không hề liều lĩnh.
Trân Mộc khẽ dịch chuyển, dễ dàng tránh được ngón tay của hẳn ta.
Ngay sau đó, Trần Mộc giơ tay lên, chỉ thấy không gian vỡ vụn, trong khoảng không cổ xưa, Lưu Hồn Hỏa bồng bềnh như thác đổ xuống, chui hết vào Thái Cổ Ma Kiếm của Trần Mộc.
Bùm.
Trong khoảnh khắc, Thái Cổ Ma Kiếm sáng rực lên, một vòng tròn rực lửa có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như có thể làm tan chảy vạn vật hiện ra.
"Một nhát kiếm..."
"Đối với ngươi, ta chỉ cần một nhát kiếm là đủ."
Nói xong, Trần Mộc hơi cúi người về phía trước, làm động tác rút kiếm. Trong kiếm vực, lưu hồn hỏa cuồn cuộn ngưng tụ lại.
Sức mạnh huyền bí của kiếm pháp cổ xưa lan ra, khiến cho đại đạo thiên địa chấn động mạnh mẽ.
Phía sau Trần Mộc còn có một pháp thể vô hình do những hồn ma tạo thành, cơ thể của Trần Mộc và nó dường như chồng lên nhau, tạo ra một cảm giác áp bức kinh khủng, bao trùm khắp nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...