Phương Thanh Điệp có hơi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn về đám Quỷ Hùng và Đường Tùng Lâm cách đó không xa, phát hiện ra rằng họ phớt lờ tất cả những điều này, cũng không hề ngăn cản. Trái lại, trên môi họ nở một nụ cười thích thú.
Quả nhiên, ngay khi những bóng sáng đó lao vào lối đi hư không, trước khi vẻ vui mừng trên mặt họ kịp đông lại, ánh kiếm giết chóc vô tận đã lao ra như những lưỡi hái tử thần.
"A...' Tiếng kêu chói tai nhanh chóng vang lên, mấy người kia còn chưa kịp phòng vệ đã bị không biết bao nhiêu là kiếm ý giết chóc chém thành vô số các mảnh thịt, rải rác trong nghĩa địa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người vốn đang nhộn nhạo ở phía sau đột nhiên lùi lại, trong mắt vừa sợ vừa mừng, mừng là vì bọn họ chậm chân, nếu không, người chết bây giờ chính là bọn họ.
"Tại sao kiếm khí này lại mạnh như vậy?" Vẻ mặt Kim Vũ Dương vô cùng khó coi.
Hàng ngàn năm đã trôi qua. Kiếm khí này vẫn còn đáng sợ như vậy.
Mấy bóng sáng vừa lao tới đều là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng bốn, vậy mà trong nháy mắt bị máu biến thành xác chết.
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt ở đó sững sờ, không ai dám hành động liều lĩnh nữa.
trên mặt Phương Thanh Điệp cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, may mắn vừa rồi Trân Mộc đã ngăn cản nàng ta, nếu không nàng ta đã gặp nguy hiểm rồi.
"Động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn không thích hợp với ngươi, ngươi ở lại đây, đi theo tấm bia đá mà ta vừa chỉ dẫn, tiếp nhận di vật của người đó." Trần Mộc quay đầu nói với Phương Thanh Điệp.
“Phải thử mới biết được!” Phương Thanh Điệp cắn răng, đôi mắt xinh đẹp có chút không cam lòng.
"Ngươi không vào được đâu!" Trần Mộc nói ra một sự thật tàn khốc.
Như Quỷ Hùng đã nói, rất nhiều người có mặt không thể vào được động phủ kia.
Bởi vì, dựa vào kiếm ý mà Đại Hoang Kiếm Tôn để lại cũng đủ để khiến đại đa số mọi người bị chặn bên ngoài rồi.
Đây cũng có thể coi là một bài kiểm tra của Đại Hoang Kiếm Tôn.
Và hiển nhiên, với năng lực bây giờ của Phương Thanh Điệp, nàng ta không thể vào được.
"Động phủ đã được mở, từ giờ trở đi, phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi!" Quỷ Hùng mỉm cười với Đường Tùng Lâm.
Sau đó, hắn ta dẫn đầu, chậm rãi đi về phía thông đạo hư không, linh lực xung quanh cơ thể được giải phóng, một không gian màu đen mở rộng dọc theo cơ thể hắn ta, bao trùm toàn bộ nghĩa trang.
Màn đen này giống như một kết giới, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Trong không gian, vô số kiếm quang hung bạo trải rộng khắp hư không.
"Đây... Đây là... Kiếm vực?" "Tên này thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm vực rồi sao?"
Toàn bộ hiện trường đều ồ lên cảm thán.
Ngay cả Phương Thanh Điệp cũng không khỏi mở to mắt, nhìn tất cả những điều này với vẻ khó tin.
Không ngờ tên này lại là một Kiếm Hoàng. “Ta cũng tới đây.” Khi Quỷ Hùng đi về phía thông đạo hư không, Diêm Quân nhẹ nhàng mỉm cười, cũng bước đi theo, chậm rãi đi lên.
Một luồng ánh sáng từ toàn thân hắn ta tỏa ra, tràn ngập kiếm ý gần như ở trạng thái rắn chắc, luồng sáng này nhanh chóng hóa thành một không gian, bao trùm xung quanh.
Lại một kiếm vực nữa xuất hiện. Hai Kiếm Hoàng đồng thời thể hiện tài hoa của mình.
“Có thể đứng thứ ba trong danh sách truy nã của Nam Châu, hai người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Không ít người tỏ ra sợ hãi.
Danh sách truy nã của Nam Châu đầy rẫy những kẻ khét tiếng và cực kỳ độc ác, nằm trong top ba cũng đủ thể hiện sức nặng của họ.
Và đây chính là thế hệ trẻ mạnh nhất của Thiên Ma Cung.
Chỉ riêng thân phận Kiếm Hoàng này cũng đủ vượt qua vô số thế hệ tiền bối ở Nam Châu rồi.
Sau đó, đến lượt Đường Tùng Lâm của Ninh Quốc, và cuối cùng là đệ tử mạnh nhất của Thất Huyền tông, Tập Kinh.
Khi hai người bước về phía trước, hai không gian tương tự cũng mở rộng ra xung quanh họ.
Hai không gian này cũng cách biệt với không gian bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...