Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Bùm.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên bên trong Đại Thiên Các, sau đó là bóng người chật vật bắn ra như viên đạn, nện mạnh lên bức tường phía sau.

Người đàn ông trung niên kia hộc máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, linh lực cuồng bạo khắp người ban nãy giờ đã rút sạcht!

"Tên khốn này!"

Hắn ta lộ vẻ mặt giận dữ, nhìn Trần Mộc mà không tin nổi.

"Sao lại thế này?"

Động tĩnh bất ngờ khiến tất cả những người đang đứng ở đây đều biến sắc, quay sang nhìn về phía phát ra tiếng động.

Một chân Trần Mộc vẫn còn giơ trên không trung, tiếp đó, hắn chậm ra rút về, nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Hử?" Ngay cả Kim Vũ Dương ngồi sau bình phong cũng khế nhíu mày, quay sang nhìn Trần Mộc!


Cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ ba lại bị một tên nhóc cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm đá bay ư?

Giờ phút này, chính Vạn Lam cũng không nhịn nổi mà há hốc mồm, nhìn Trần Mộc với vẻ không thể tin nổi. Nàng ta biết Trần Mộc là người đánh bại được Nhan Lương Quân, là một võ giả mạnh mẽ, nhưng cũng không thể ngờ nổi là lại mạnh đến mức này.

Chiến đấu vượt bảy tầng mà không có tí áp lực nào ư?

Trần Mộc chậm rãi đứng dậy, đôi mắt nheo thành cái khe, nhìn người đàn ông kia đầy lạnh lẽo: "Nghe nói ngươi muốn giết ta đúng không?"

"Cái thăng khốn nạn này!"

Người đàn ông trung niên kia trong miệng vẫn còn vết máu, hung hăng bò dậy, cơn giận bừng bừng bốc lên, sát khí lạnh thấu xương.

Lúc này, cơ thể Trần Mộc đột nhiên biến mất tại chỗ. Xoẹt.

Tàn ảnh đột nhiên xuất hiện như ma quỷ, sát khí lạnh lẽo trào lên cuồn cuộn.

Kim Vũ Dương phát hiện ra điều gì đó, nét mặt thay đổi, vội quát lên: "Dừng tay!"

Thế nhưng đối diện với tiếng quát của hän ta, đáp lại chỉ có cái đầu nổ tung!

Bùm.

Trần Mộc đưa tay ra, long cốt xuất hiện, kim quang nở rộ, sức mạnh cuồng bạo như thiết quyền không thể ngăn lại đươc, đấm vỡ đầu người đàn ông trung niên!

Máu tươi bắn tung tóe như mưa, phủ kín Đại Thiên Các.

Ngửi mùi giết chóc trong không khí, ai nấy đều ngẩn ra khiếp sợ.

"Thăng nhãi này chỉ băng thực lực cảnh giới Thần Tàng †ầng thứ năm mà vượt hẳn bảy tầng, đánh bại cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ ba chỉ trong nháy mắt ư, sao có thể chứ?"


"Ta... ta nhớ ra rồi, hắn... hắn ta chính là Trần Mộc!" "Tên thiên kiêu nổi danh dạo gần đây của Linh Tiêu Tông.

Không ngờ tên nhãi này cũng đến tham gia thí luyện của Mộ kiếm Đại Hoang!"

Toàn trường bàn tán sôi nổi, mọi người đều nhìn hẳn với vẻ kiêng kị, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được động tĩnh từ phía Linh Tiêu Tông dạo gần đây!

Trần Mộc đứng thẳng người, thản nhiên nhìn Kim Vũ Dương sau lớp bình phong.

Lúc này, vẻ mặt của hắn ta cực kì âm trầm, khóe miệng run run đã tiết lộ tâm trạng thật trong lòng hän: "Ngươi dám làm lơ ta, giết hại cường giả Kim Quốc ta ư, quá ngông cuồng!

"Điện hạ, bọn chúng chỉ là con chó bên cạnh ngài thôi đúng không? Giết một con chó thôi mà, sao phải giận chứ!" Trần Mộc cười tủm tỉm.

Trong mắt Kim Vũ Dương lóe lên tia lạnh lẽo, hắn ta hừ lạnh: "Dù là chó bên người ta, cũng không phải là thứ ngươi muốn giết thì giết. Ta cam đoan, ngươi sẽ chết thảm hơn cả hắn!"

"Những lời tàn nhãn đó không cần nói đâu, muốn giết ta, cứ ra tay là được. Có điều, tiền đề là ngươi phải có cái thực lực ấy!" Trần Mộc cười khẩy.

Kim Vũ Dương không nói gì, hơi thở âm hàn trên người hắn ta dâng lên mạnh hơn.

Trong Đại Thiên Các, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí càng thêm mãnh liệt.

Dù sao thì bên cạnh Kim Vũ Dương vẫn còn ba lão giả nữa, trong thoáng chốc, cả ba cùng lao về phía Trần Mộc, linh lực quanh người rung động.


Linh lực cuồng bạo lập tức quét qua Đại Thiên Các.

Ánh mắt mọi người đều thay đổi, không ngờ ba lão giả kia đều là cường giả cảnh giới Vạn Pháp. Xem ra, địa vị của đại hoàng tử trong Kim Quốc cũng khá cao, lúc nào cũng có bảy. cường giả cảnh giới Vạn Pháp đi theo, thậm chí còn phô trương hơn tông chủ một vài tông môn nữa!

"Dừng tay lại!" Bên dưới còn chưa đánh nhau, một tiếng quát lạnh lùng đã vang lên.

Từ trên lầu hai, một người đàn ông trung niên mặc long bào kim sắc bước xuống, Vạn Trọng Sơn cũng đi cùng hẳn ta.

Bên ngoài Đại Thiên Các, cuộc chiến đã ngưng lại.

Phương Thanh Điệp bay về Đại Thiên Các, bộ váy áo trắng. vẫn không nhiễm một hạt bụi. Trái lại thì ba tên cường giả Vạn Pháp cảnh tầng tứ tư kia lại thở hồng hộc, máu chảy đầy hai tay, cực kì chật vật.

Tất cả những ai đang đứng trong Đại Thiên Các đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.

Thực lực của Phương Thanh Điệp khiến bọn họ bất ngờ, độc chiến với ba tên cường giả vẫn không yếu thế chút nào!

"Phụ hoàng!" Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, Kim Vũ Dương lập tức thu vẻ giận dữ lại, cung kính hành lễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận