Thời gian một tháng lặng lẽ trôi qua.
Đến ngày hẹn, Trần Mộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam tập trung trước cổng của Linh Tiêu tông.
Vạn Trọng Sơn đích thân dẫn đầu.
Bốn người bọn họ khởi hành ra khỏi Linh Tiêu tông. Đại hội những người đứng đầu Nam Châu diễn ra tại thành Đại Hoang, phía bắc Nam Châu.
Mộ kiếm Đại Hoang được tổ chức bốn năm một lần, ngay gần thành Đại Hoang. Mộ kiếm Đại Hoang là một sự kiện vô cùng lớn dành cho thế hệ trẻ ở Nam Châu, vì vậy thành Đại Hoang cũng nhờ đó mà trở nên nổi tiếng.
Khoảng chừng mấy ngày sau, bốn người đã đến gần thành Đại Hoang.
Tất cả những gì họ thấy là một thành phố khổng lồ đứng sừng sững giữa núi rừng rộng lớn, bốn xung quanh thành đều được bao quanh bởi những ngọn núi, phía bắc là một dãy núi dài vô tận. Ở đó, có một làn sóng dữ dội đặc biệt và mạnh mẽ quét qua, linh lực của trời đất cũng bị dao động theo.
Ngoài ra, bầu trời trên phía trên thành phố khổng lồ này còn có một tầng sương mù mờ mịt bao phủ. Lớp sương mù này không phải là sương mù thực sự mà là một thủy triều năng lượng cổ xưa, nguồn gốc của thủy triều năng lượng này là từ dãy núi phía bắc truyền đến.
Ngoài ra, bầu trời trên dãy núi phía Bắc còn có những vết nứt hư không đáng sợ, những vết nứt hư không này rộng đến cả trăm trượng, dường như dẫn đến một không gian huyền bí khác.
"Nơi đó chính là mục đích chuyến đi của các ngươi, đi vào khe hở không gian đó sẽ có thể bước vào mộ kiếm Đại Hoang" Vạn Trọng Sơn chỉ vào khe nứt hư không, nói với nhóm Trần Mộc.
Trần Mộc nghe xong, ánh mắt kiên định khóa chặt về hướng đó. Hắn có thể cảm giác được khu vực xung quanh khe nứt hư không tràn ngập kiếm quang cực kỳ đáng sợ và lạnh lẽo, kiếm quang này tản ra theo những con sóng của thủy triều năng lượng và đang dần suy yếu.
Vạn Trọng Sơn nói: "Những kiếm quang này quanh quẩn trong khe nứt hư không, chính là thứ mà chủ nhân của mộ kiếm Đại Hoang, Đại Hoang Kiếm Tôn để lại."
"Muốn tiến vào mộ kiếm Đại Hoang, chỉ có thể tiến vào lúc thủy triều năng lượng mạnh nhất, như vậy mới có thể ngăn cản được mộ kiếm Đại Hoang phát ra."
"Nếu là ngày thường, đừng nói là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, ngay cả cường giả cảnh giới Bất Diệt cũng sẽ bị trọng thương nếu xông vào mộ kiếm Đại Hoang."
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đều tỏ ra ngạc nhiên.
Cả ngàn năm đã trôi qua, không ngờ kiếm quang do vị tiền bối đó để lại vẫn chưa biến mất.
Cường giả cấp Kiếm Tôn đúng là khủng khiếp. Chẳng trách mộ kiếm Đại Hoang này bị người ta đồn là động rồng hang cọp. Nơi mà ngay cả cường giác cảnh giới Bất Diệt cũng phải sợ hãi thì chắc chắn không phải nơi tốt đẹp gì.
"Năm ngày nữa, các ngươi có thể tiến vào mộ kiếm Đại Hoang. Trước đó, ta sẽ đưa các ngươi đi tìm chỗ nghỉ ngơi."
"Đi, chúng ta đến Đại Thiên Các trước." Vạn Trọng Sơn phất tay, nói.
Đại Thiên Các tọa lạc tại thành Đại Hoang, là kiến trúc hùng vĩ nhất ở thành Đại Hoang.
Trước khi mộ kiếm Đại Hoang bắt đầu, tất cả những người được chọn sẽ tập trung tại Đại Thiên Các.
Đây không chỉ là cuộc gặp gỡ của thế hệ trẻ ưu tú nhất mà còn là cuộc tụ họp của những người quyền lực nhất Nam Châu.
Bốn người tiến vào thành Đại Hoang, không ai dám ngăn cản.
Ngay cả thành chủ thành Đại Hoang cũng phải chạy ra và tươi cười chào đón Vạn Trọng Sơn.
Mặc dù thành Đại Hoang này không thuộc quyền quản lý của mười thế lực siêu cường ở Nam Châu, nhưng điều này không có nghĩa là mười siêu cường này không thể chiếm được nó. Chẳng qua là những người có quyền lực cao nhất này chỉ muốn biến thành Đại Hoang trở thành một nơi nơi trung lập để mọi người đàm phá mà thôi.
"Vạn tông chủ, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Thành chủ của thành Đại Hoang này tên là Phạm Thành, ông ta là một người đàn ông trung niên mập mạp với khuôn mặt béo múp, sau khi nhìn thấy Vạn Trọng Sơn đến, ông ta lập tức nở nụ cười cung kính.
"Lão Phàm, bốn năm không gặp, ông cũng mập lên rồi, xem ra đồ ăn thức uống ở nơi này cũng không tồi." Vạn Trọng. Sơn mỉm cười chào hỏi.
Bởi vì thành Đại Hoang này là một thành phố trung lập, mười thế lực lớn ở Nam Châu sẽ không đến đây quấy rối, trong thành cũng không có chiến tranh, tiền của tạo ra hàng năm đều rất lớn.
Là thành chủ thành Đại Hoang, đương nhiên Phạm Thành cũng được hưởng thụ một cuộc sống nhàn nhã, ngay cả hoàng đế của một vương quốc cũng không thoải mái bằng một thành chủ nhỏ như ông ta.
“Để ngài chê cười rồi, tất cả đều là nhờ phúc của Vạn tông chủ cả.” Phạm Thành vẫn giữ vẻ mặt tươi như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...