Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Cuối cùng con mãnh thú đã tới trước mặt Trần Mộc, xuyên qua người hăn rồi tan biến.

“Ngươi không sợ sao?”

Người bí ẩn có vẻ đã nhận thấy dáng vẻ ung dung của Trần Mộc, không khỏi phát ra tiếng.

Trần Mộc lắc đầu, trong con mắt đen không hề có chút sợ sệt, mà còn là sự nghiền ngẫm và trêu ngươi: “Chỉ là một không gian ý niệm, dám láo nháo trước mặt, đừng nòi là núi vỡ đất nứt, dù thời gian đảo ngược, ngân hàng tan vỡ thì đểu chỉ là ý nghĩ của ngươi, là ảo giác, ta không cần sợ nhỉ?”

“Tên nhóc này, xem ra ngươi không chỉ trẻ tuổi lanh lợi mà còn gan dạ sáng suốt!”



Người bí ẩn kinh ngạc: “Nếu ngươi nói ta là ếch ngồi đáy. giếng, vậy ngươi nói xem, sao ta lại là ếch ngồi đáy giếng!”

“Thứ nhất, mọi hiện tượng trong cuộc sống đều tuân theo luật tuần hoàn luân hồi, vạn vật trong vũ trụ cũng thế, sáu đạo thiện — ác của chúng sinh cũng là luân hồi, sinh lão bệnh tử của con người cũng là một loại luân hồi”.

“Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định người tồn tại thì sẽ có luân hồi!”

Người thần bí im lặng.


“Thứ hai, ta không thể phục chế chính mình đồng nghĩa ta không phải ta, ở cùng thời điểm, hoàn cảnh và điều kiện khác biệt thì sẽ tạo ra một ta mới!”

“Thứ ba, có một đấng an nhiên tự hữu, trước đất trời, vĩnh cửu tự thành. Tịch liêu, vẳng ngắt, vằng tanh, một mình mình biết, một mình mình hay. Muôn vàn chẳng chút đổi thay, đó đây quanh quất, đó đây chẳng chồn, sinh muôn vật, mẹ muôn thiên hạ”.

*trích Đạo Đức Kinh

“Đạo là vô hạn, không có điểm cuối, vô vàn biến số, không chỗ nào không có đạo, vô hình như hữu hình, lớn cũng không vượt qua, nhỏ cũng không hạn chế, có biến thì thay đổi, mà thay đổi thì bản chất cũng không đổi!”

“Tiền bối, ngươi có đồng ý không?”, Trân Mộc cười mỉa.

Người bí ẩn im lặng.

Trần Mộc có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

Đây không phải là tức giận mà là khiếp sợ.

Ngộ tính thế nào mới có thể trả lời ba vấn đề này chứ? “Ngươi... cuối cùng ngươi là ai?”


Giọng của người bí ẩn run rẩy.

Ông ta thật sự không ngờ thiếu niên 17 trước mặt lại làm cho mình á khẩu không nói gì được?

Ông ta từng gặp vô số thiên tài, những thiên tài kia so với thiếu niên này thì đúng là một trời một vực. Từ trên người Trần

Mộc, ông ta cảm nhận được khí chất của thánh hiền!

“Tiần bối, đã nói tới đây thì sao không thẳng thắn gặp mặt nhau đi?”

Trong đôi mắt màu đen của Trần Mộc bản ra hai tia sáng: “Chẳng lẽ... ngươi không phải là linh yêu thượng cổ gì đó?”

“Ngươi... ngươi...” “To gan! Ngươi dám nghỉ ngờ lão phu?”

Đối phương giận tím mặt, cách khoảng không mà Trần Mộc vẫn cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Lần này đối phương không giật mình nữa mà là tức giận sau khi bị vạch trần thân phận.

“Núp ở đằng sau không dám ra gặp người à?”

Trần Mộc nghiền ngẫm, tia sáng lạnh loé ra trong mắt.

Không gian này lấp loé tia chớp, một tia sét to trăm trượng từ trên trời giáng xuống, đánh lên người Trần Mộc.

Lửa bốc lên cuồn cuộn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thiêu cháy cơ thể của hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận