"Mộc ca, chúng ta đã giúp huynh dọn dẹp cung điện sạch sẽ rồi, hì hì... Một đệ tử dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần Mộc, tươi cười giống như đang chờ phần thưởng vậy.
"Mộc ca, ta cũng có góp sức, huynh yên tâm đi, từ nay về sau, việc vệ sinh cung điện của huynh cứ giao cho ta”
"Cả ta nữa..."
Một nữ đệ tử cũng ngượng ngùng giơ tay, thấy mọi người tranh nhau nhận công, nàng ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng da mặt mặt lại hơi mỏng.
Trần Mộc liếc nhìn đám người, sau đó nhìn về phía Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên. Những người khác tới góp vui thì không nói, nhưng không ngờ hai cô gái này lại cũng tới tham gia, Trần Mộc thực sự rất ngạc nhiên.
Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Mộc, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên hơi đỏ lên, đồng loạt quay mặt đi, giả vờ không chú ý tới ánh mắt của Trần Mộc.
Trần Mộc âm thầm mỉm cười, đương nhiên là hẳn biết trong lòng những tên nhóc này đang toan tính điều gì.
Rất nhiều đệ tử nội môn thường muốn đến hưởng ké linh trận ở cung điện của đệ tử thân truyền, Thiên điện cũng có rất nhiều đệ tử làm như vậy. Tuy nhiên, cũng phải tùy vào mỗi người, có một số đệ tử thân truyền rất kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không để cho những đệ tử nội môn đặt chân vào nơi ở của mình.
Nhưng Trần Mộc cũng không hẹp hòi như vậy.
"Ta sẽ không thường xuyên tới cung điện này, nếu các ngươi muốn sử dụng linh trận của nơi này để tu luyện thì tùy các ngươi, ta không để ý đâu." Trân Mộc nói.
Nghe vậy, các đệ tử trong Linh điện đều đỏ mặt, đồng thời trở nên phấn khích.
"Ta biết Mộc ca hào phóng lắm mài!"
"Mộc ca, từ nay bọn ta sẽ đi theo huynh."
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Trần Mộc nhìn về phía đám người, thấy thị nữ Tiểu Hoàn đang một cây chổi, hai má đỏ bừng, có hơi bối rối.
Nàng ta thân là thị nữ, vốn phải làm tất cả những công việc nặng nhọc và bẩn thỉu trong cung điện. Nhưng bây giờ, tất cả những công việc này đều đã bị đệ tử của Linh điện cướp mất, nàng ta dường như đã mất đi vai trò của mình.
Trần Mộc có thể nhìn ra sự bối rối của Tiểu Hoàn, nhẹ nhàng cười nói: 'Sau này cô cũng tu luyện cùng với bọn họ đi."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Hoàn hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó biến thành sự vui mừng, nàng ta vội vàng cúi đầu, nói: “Cảm ơn ngài”
Nàng ta những lời này của Trần Mộc mang ý nghĩa lớn như thế nào. Thị nữ vốn có địa vị thấp kém nhất, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt của Trần Mộc, cuối cùng nàng ta cũng có thể bước vào ngưỡng cửa tu luyện.
"Không ngờ tên nhóc nhà ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ." Hàn Giang Tuyết huých vào cánh tay Trần Mộc, khế mỉm cười.
"Ta vẫn luôn tốt bụng như vậy, chẳng qua là cô không nhận ra mà thôi." Khóe miệng của Trần Mộc cong lên.
"Xi!" Hàn Giang Tuyết bĩu môi không đồng ý, lúc ngươi đấm vào đầu người khác sao không nói mình có lòng tốt đi?
Rầm rầm.
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm rền vang dội, linh khí giữa đất trời giống như bị thứ gì đó kéo lại, trở nên điên cuồng và mãnh liệt, nhanh chóng tụ tập tại một tòa điện ở phía xa.
Mây đen vô tận tụ lại, hóa thành những bóng đen khổng lồ, che phủ bầu trời. Cùng lúc đó, một linh lực mạnh mẽ vượt xa cảnh giới Thần Tàng hóa thành một chùm ánh sáng cao trăm trượng, xuyên từ một cung điện, bản thẳng lên trời.
"Cái này là?" Mọi người có mặt đều run lên, ánh mắt tập trung về phía cung điện kia.
"Có người đột phá cảnh giới Vạn Pháp."
Sắc mặt xinh đẹp của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan khẽ thay đổi, đôi mắt xinh đẹp đồng thời trở nên sợ hãi.
Động thái lớn như vậy, chỉ có Vạn Pháp Vương quốc mới có thể tạo ra thôi.
Lúc này, trong Linh Tiêu tông, rất nhiều đệ tử nội môn, thậm chí cả đệ tử thân truyền đều đứng dậy, căng thẳng nhìn về phía cây cột linh lực dài cả trăm trượng kia.
"Hướng đó hình như là cung điện của Lý Khâu."
"Không ngờ hắn lại đột phá cảnh giới Vạn Pháp.”
Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên từ trong núi, mỗi âm thanh đều ẩn chứa sự ngạc nhiên và khó tin.
Cảnh giới Vạn Pháp là một cấp độ hoàn toàn mới.
Toàn bộ Linh Tiêu tông chỉ có hơn mười cường giả Vạn Pháp mà thôi.
Không ai ngờ rằng ngay trước khi cuộc thi bắt đầu, Lý Khâu đã hoàn thành một cú xoay chuyển kinh hoàng, đột phá cảnh giới Vạn Pháp, trở thành một trong những cao thủ hàng đầu của Linh Tiêu tông.
Nhan Ngọc Yên đứng ở một tòa điện, gió lớn gào thét, thổi bay vạt váy đỏ của nàng ta, đôi mắt trong veo nhìn về phía linh trụ cao trăm trượng ở phía xa.
Mãi lâu sau, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cảm thấy không phục.
"Lý Khâu, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Linh trụ cao trăm trượng xuyên qua bầu trời, linh khí lan ra như thủy triều.
Mà khí tức của Lý Khâu cũng bị linh khí này quét qua, điên cuồng dâng trào, trong nháy mắt đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp.
Cùng lúc đó, một tiếng cười man dại cũng vang lên khắp cung điện.
"Đột phá rồi, cuối cùng ta cũng đột phá rồi!" "Cuối cùng ta đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp."
"Trần Mộc, Nhan Ngọc Yên, các ngươi cứ chờ đó mà xem, †a sẽ giãm nát các ngươi dưới chân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...