Trên mặt Hàn Giang Tuyết lạnh lẽo: “Lúc trước, tông chủ ra lệnh cho các ngươi đi giải quyết việc thành Hoài Dương và thành Thiên Sơn thì các ngươi đều đổ hết cho Trần Mộc, giờ hẳn hoàn thành, các ngươi lại đứng ra ngăn cản, mặt dày thế à? Chưa thấy ai vô liêm sỉ như các ngươi!”
“Hừ!”, Nhan Ngọc Yên hừ lạnh, trong mắt lộ ra tia khinh thường: “Tông chủ đã cho hẳn 10 vạn viên linh thạch coi như phần thưởng, chẳng lế còn chưa đủ? Hắn còn muốn gì nữa!”
Hàn Giang Tuyết phản bác: “10 vạn viên linh thạch này là phần thưởng tông chủ thêm vào cho Trần Mộc, còn danh sách tiến vào mộ kiếm thì đã quyết định trước rồi, ngươi muốn tông chủ thành kẻ nói chuyện không giữ lời sao?”
Các trưởng lão nhìn nhau rồi thở dài, vô thức nhìn sang Vạn Trọng Sơn, hiển nhiên quyết định cuối cùng phải do ông †a làm!
Âm thanh ồn ào trong đại điện khiến mày kiếm của Vạn Trọng Sơn chau lại, trong con nghiêm màu đen mang theo tia uy nghiêm, liếc mắt đám người, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ghế.
Tuy ông ta coi trọng Trần Mộc nhưng thái độ của những đệ tử thân truyền khác cũng làm ông ta đau đầu.
Hồi lâu sau, Vạn Trọng Sơn mới lên tiếng: “Được rồi, đừng cãi nữa!"
Vạn Trọng Sơn lên tiếng, đại điện tức khắc yên tĩnh. Nhan Ngọc Yên liếc Trần Mộc, không nói thêm gì nhưng trong đôi mắt đẹp lộ ra tia sáng lạnh.
Hàn Giang Tuyết tức tới nghiến chặt răng, đám đệ tử thân truyền này rõ ràng đã chuẩn bị trước khi tới, tất cả bắt tay đứng ra phản đối.
Tông chủ đã nói thì tất nhiên sẽ không thay đổi nhưng nhiều đệ tử thân truyền phản đối như vậy, dù tông chủ có quyền thì cũng không thể không để ý tới, tất nhiên phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn liếc nhìn Trần Mộ. ngươi thì sao? Bổn toạ muốn nghe thử ý kiến của ngươi
Trần Mộc, ý
Mọi người kinh ngạc. Tông chủ lại đẩy vấn đề này sang cho Trần Mộc tự giải quyết.
Trần Mộc nhíu mày: “Mộ kiếm Đại Hoang thì ta phải vào, nhưng họ không phục thì... đơn giản thôi, đánh tới khi họ phục là được!”
“Ba ngày sau, ở võ đài tại quảng trường trung tâm, ai không phục cứ bước lên, mọi người dùng thực lực giải quyết! Đấu đơn hay hội đồng, tuỳ các ngươi, ta sao cũng được!”
“Chỉ một câu, miễn là các ngươi đánh thắng được ta thì †a sẽ không vào mộ kiếm kia, tặng nó cho các ngươi
Lời này vừa được nói ra.
Vẻ mặt mọi người cứng đờ.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn trở nên kỳ quái, tuy ông ta biết tính cách Trần Mộc tuỳ ý nhưng hiển nhiên là đã đánh giá thấp hẳn rồi, tên này kiêu ngạo không giới hạn, muốn một mình đấu tất cả.
Nhan Ngọc Yên biến sắc, mắt đẹp nhìn chăm chằm Trần Mộc.
Sắc mặt Lý Khâu cũng trở nên dữ dẫn, làm thế với đệ tử nội môn thì không có gì, đối với đệ tử thân truyền như họ, Trần Mộc lại dùng chiêu này, chẳng lẽ coi họ là loại gỗ mục không thể đếo như đám nội môn à?
Người này đúng là không coi ai ra gì!
“Trần Mộc, ngươi quá ngông cuồng!”, Nhan Ngọc Yên cắn môi, trong mắt toát lên lửa giận.
“Đừng nói nhảm nữa, có gan thì tới, nhát cấy thì biến sang một bên!”, Trần Mộc không hề nể mặt nàng ta, vung tay nói.
“Được, chúng ta ứng chiến! Chỉ cần ngươi đừng hối hận là được!”
Lý Khâu đứng lên, mặt mũi hung hăng, nhìn Trần Mộc như con rắn độc đang theo dõi con mồi.
“Ha ha, vui vẻ là được!”
Trần Mộc lạnh lùng cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...