Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Một lúc sau, hai người gặp nhau trong một phòng luyện dược.

Phòng luyện dược này là nơi ngày thường Đông Phương Dịch luyện dược, diện tích rất lớn nhưng đồ đạc bên trong lại đơn sơ, trừ chiếc dược đỉnh dùng để luyện dược ra thì chỉ một cái bàn để dược liệu.

Trần Mộc kinh ngạc nhìn chiếc dược đỉnh trước mắt, chiếc đỉnh này cao chừng mười thước, toàn thân đen nhánh như đúc từ hắc thiết.

Bên trên còn khäc đồ đăng hình hổ sinh động như thật. Con hổ này toàn thân có vằn trắng đen giao nhau, bốn chân dẫm núi, mặt ngửa lên trời gào thét. Hương vị hung hãn cuồng bạo đó như ngưng thành thật, mơ hồ tỏa ra từ trong đỉnh.

Trừ nó ra, trên thân đỉnh còn có một ngọn lửa màu đen, cháy mãi không tắt, cứ âm ỉ tỏa ra độ nóng.

Ngọn lửa này không phải do luyện dược sư phóng ra, mà bản thân đỉnh tự có. Những chiếc dược đỉnh có lửa bên trong vô cùng hiếm thấy.

"Häc Hỏa Hổ Đỉnh ư?" Nhìn thấy chiếc đỉnh này, Trần Mộc bật thốt theo bản năng.

Sau đó, hắn nhìn về phía Đông Phương Dịch: "Không ngờ. ngươi lại lấy được chiếc đỉnh đỉnh cấp này về tay cơ đấy?"


Đông Phương Dịch ngẩng đầu, gương mặt già nua lộ vẻ kiêu ngạo, cười nhạt: "Sao nào? Không tồi đúng không. Lão phu là luyện dược sư thất phẩm, vẫn có chút danh tiếng trong giới luyện dược. Hồi đó lão phu phải mất kha khá mới lấy được cái đỉnh này đấy!"

Hắc Hỏa Hổ Đỉnh năm trong bảng xếp hàng đỉnh luyện dược của đại lục Thiên Võ, được coi như là một chiếc đỉnh tốt hiếm có.

Trần Mộc là luyện dược sư, hiển nhiên đời trước cũng từng nghe danh chiếc đỉnh này.

"Đỉnh tốt đấy, nhưng chủ có nó luyện dược lại chẳng ra gì! "Trên thân đỉnh này có một vài vết rạn, ta nghĩ, bình thường ngươi luyện dược cũng hay nổ đỉnh lắm đúng không?"

Trần Mộc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân đỉnh đen nhánh, ở nơi bàn tay hản chạm vào, có một vết rạn có thể thấy được bằng mắt thường trong góc khuất.

Tuy rằng vết rạn rất nhỏ, nhưng đối với thân đỉnh mà nói, đây đã là vết thương rất lớn rồi.

Vết rạn này cũng rất mới, hiển nhiên là mới nứt ra cách đây không lâu.

Mặt Đông Phương Dịch đỏ lên, cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn †a đang định nói gì đó để bào chữa, nhưng nhìn cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu tất cả kia, hẳn lại nuốt về.

Giảo biện trước mặt dược sư đỉnh cấp như Trần Mộc, chẳng có ý nghĩa gì cả!

Đông Phương Dịch đưa hai tay ra, bất đắc dĩ nói: "Vết rạn này là do luyện chế Phượng Huyết Đan Tam Văn đó. Trước khi †a tìm đến ngươi, ta đã luyện chế loại đan dược này không ít hơn mười lần!"

Chính là vì luyện chế mãi không ra, hết cách, Đông Phương Dịch mới phải tìm Trần Mộc giúp đỡ.

Phượng Huyết Đan Tam Văn là đan dược bát phẩm, Đông Phương Dịch mới chỉ là luyện dược sư thất phẩm, hiển nhiên là không chế ra nổi!

"Lấy hết dược liệu ra đây đi!" Trần Mộc lắc đầu, không nhìn chiếc đỉnh kia nữa. Đỉnh này tuy khá được, nhưng chưa đến nỗi khiến Trần Mộc đỏ mắt.


Đông Phương Dịch bày hết dược liệu luyện chế Phượng Huyết Đan Tam Văn ra, số lượng dược liệu lên đến hơn trăm loại, cực kỳ phức tạp, nhiệt độ của mỗi loại lại không hề giống nhau.

Trong lúc cân băng nhiệt độ, Đông Phương Dịch không thể phân tâm ra bình ổn đỉnh được.

"Hóa dịch trước đi!" Trần Mộc nói. Lúc trước, Đông Phương Dịch đã đưa đan phương của

Phượng Huyết Đan Tam Văn cho hẳn nhìn, vì vậy nên hẳn cũng biết đại khái nên điều khiển lửa ra sao.

Tuy nhiên, ở bước hóa dịch này, hẳn không cần nhúng tay vào, chỉ cần đứng từ xa nhìn Đông Phương Dịch làm là được.

Trong quá trình luyện dược, giai đoạn này là giai đoạn dễ dàng nhất. Nếu ngay cả giai đoạn này mà cũng không làm được thì thân phận luyện dược sư thất phẩm của Đông Phương Dịch chỉ là cái danh hão mà thôi.

Đông Phương Dịch cũng không nói nhiều nữa, linh lực trong cơ thể vận chuyển, trong lòng bàn tay có một ngọn lửa nóng cháy bắn ra.

Ngay lập tức, hẳn cho từng loại dược liệu vào trong, tiến hành hóa dịch, loại bỏ tạp chất trong đó.

Quá trình này kéo dài ước chừng hai canh giờ.


Trong quá trình hóa dịch, Trần Mộc không hề lên tiếng, chỉ đứng sang một bên nhìn hẳn ta thao tác, cho đến khi tất cả dược liệu hóa thành linh dịch trong đỉnh, bước hóa dịch này mới xong.

Sau đó, Đông Phương Dịch nheo mắt lại, điều khiển tinh thần bắn vào trong thân đỉnh, đột nhiên phân ra làm trăm ngọn lửa.

Mỗi ngọn lửa phóng đều phóng ra một nhiệt độ khác nhau, mỗi ngọn bao vây lấy một loại linh dịch. Hắn ta điều khiển tinh thần, đần dần ngưng tụ chúng lại với nhau.

Có thể thấy rõ, khi thực hiện thao tác cao cấp này, trán Đông Phương Dịch ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt chăm chú vô cùng, nhìn vào trong thân đỉnh không chớp mắt.

Cửa này chính là dung hợp, đưa tất cả linh dịch về với nhau, hợp thành một đoàn.

Trước đó, Đông Phương Dịch luôn thất bại ở bước này, chưa bao giờ qua được, bởi vì thao tác của hẳn ta không cao đến thế.

Quả nhiên, dù Đông Phương Dịch có tập trung đến đâu, đến bước dung hợp linh dịch thì thân đỉnh cũng rung động mãnh liệt. Ngọn lửa bên trong phân bố không đầu, hiển nhiên chiếc đỉnh này đã có hiện tượng không ổn định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui