Thấy vẻ mặt này của ba tên đàn ông mặc áo dài đen, Mai Trường Lâm cười nói: "Bây giờ thì sao, Hoàng đại nhân đã thấy Kiếm Vũ Các của chúng ta đủ tư cách hợp tác với các ngươi chưal"
"Nền tảng của Kiếm Vũ Các quả khiến bọn ta ngạc nhiên, không ngờ là ấn ngọc tỷ mất tích bao lâu nay lại ở trong tay của các ngươi! Nhưng bậc thầy Mai à, ngươi có thấy ngươi rêu rao khoác lác quá rồi không? Không lẽ ngươi không biết đây là thứ đồ quý giá, không nên tuỳ tiện phô bày cho người khác thấy sao?"
Người đàn ông trung niên mặc áo dài đen bật cười rồi liếm mép, một luồng sát khí toả dần ra.
Hai tên mặc áo dài đen còn lại đứng bên cạnh cũng lộ rõ nỗi khao khát muốn chiếm đoạt.
Người bình thường vô tội, nhưng mang ngọc bích trong người thì có tội!
Lúc này, trong phủ thành chủ bỗng toả ra một luồng sát khí nhưng lại không cuồn cuộn mà vô cùng bình thường.
Cảm nhận được sát khí này, Mai Trường Lâm cũng không hề hoang mang, điềm tĩnh nói: 'Hoàng đại nhân đừng nóng vội chứ, không lẽ ngươi tưởng rằng ta không hề chuẩn bị gì mà xông vào phủ thành chủ các ngươi sao?"
Người đàn ông mặc áo dài đen chau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chăm Mai Trường Lâm, không gian bỗng chốc trở lên vô cùng trang nghiêm và căng thẳng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, lạnh đến ớn người.
Mai Trường Lâm cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào ông ta.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau ba giây.
"Hoàng đại nhân, đã lâu không gặp!", ở bên ngoài cửa có tiếng gọi bí ẩn chậm rãi truyền tới, chỉ thấy luồng ánh sáng bị rễ ra, một bóng người mặc áo đen kín mít nghiêm nghị đang từng bước đi vào tầm nhìn của mọi người.
Người đàn ông mặc áo dài đen vừa nhìn thấy người bí ẩn này, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng ngạc nhiên: "Không ngờ là cả ngươi cũng tới!"
“Làm sao Linh Tiêu Tông chúng ta có thể bỏ lỡ được món di vật quý hiếm này của Thương Long Tông đây?"
Người đàn ông bí ẩn kia bật cười, gương mặt anh tú hiền hậu thoáng hiện vẻ lạnh lùng.
"Xem ra, món di vật của Thương Long Tông này sẽ khá thú vị đây!"
Người đàn ông mặc áo dài đen cười xảo trá.
Màn đêm đen tối dần bị một tia sáng rực xé đôi.
Một ngày mới lại đến, dưới ánh nắng mặt trời, thành Viên Long cổ kính lại trở nên náo nhiệt, thậm chí còn ồn áo náo nhiệt gấp mười lần mấy ngày trước.
Sở dĩ trở nên náo nhiệt được như vậy, đương nhiên là vì sự xuất hiện của di vật ở Thương Long Tông.
Ở phía đông xa xăm của thành Viên Long, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được linh khí cổ kính đầy ắp bụi trần nhiều năm đang không ngừng lan toả ra, tạo thành một dòng sóng cuồn cuộn ùa ra khắp đất trời.
Dù ở rất xa nhưng tất cả các kẻ võ đạo trong thành Viên Long đều có thể cảm nhận thấy rõ rệt, ngay lập tức ánh mắt cũng lộ rõ ý chí sục sôi khó cưỡng.
Thương Long Tông là một môn phái cổ kính ngàn năm tuổi, bên trong ẩn giấu vô số các bảo vật quý giá, đừng nói là kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng, ngay cả cảnh giới Vạn Pháp cũng tới đây, tất cả đều rất nóng lòng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Trong khu trọ, đám người Trần Mộc đã sớm thức giấc, bọn họ cũng cảm nhận rõ được không khí náo nhiệt xung quanh, nên không chần chừ thêm nữa, vội vã thu dọn hành lý và rời khỏi khu trọ.
Trên con đường chính của thành Viên Long, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập, có thể thấy rõ những kẻ võ đạo này đều là các thiên tài tinh anh, thậm chí còn có rất nhiều thế lực lớn và các gia tộc lớn có tiếng trong giới Linh Tiêu Tông.
"Chỉ một di vật của Thương Long Tông này đã thu hút biết bao người trong giới võ đạo, e là tới lúc đó không tránh được các cuộc tàn sát lẫn nhau!", Trình Vũ Hiên nghiêm mặt nói.
Chỉ tính riêng những kẻ mạnh trong giới võ đạo trong thành Viên Long cũng đã hơn mười nghìn người rồi, chưa kể đến những người khác bên ngoài thành, chắc chắn số lượng sẽ rất đông đảo, đến lúc đó, chắc chăn sẽ không tránh khỏi cảnh bạo loạn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...