Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

“Ta xin người, tha cho ta đi!”

Thiếu nữ khóc lóc, âm thanh run rẩy yếu ớt tuyệt vọng, không chỉ không làm người thương hại mà còn làm dục vọng trong lòng người bành trướng.

Trước mặt nàng ta là một gã đàn ông trung niên mập mạp, vẻ mặt hèn hạ bỉ ổi, không ngừng đánh giá cơ thể xinh đẹp kia, trong mắt là tia tham lam.

“Tiểu mỹ nhân, ta tới rồi Ị”

Gã ta nhào nhanh tới, không ngừng lột quần áo của cô gái.

Thiếu nữ liều mạng phản kháng nhưng sức nàng ta không thể địch nổi gã đàn ông, chốc lát sau, quần áo đã bị xé tan tành.

Nhưng mà khi gã đàn ông đang hào hứng thì cửa bỗng bị đá bung ra.

“Ai?”, gã đàn ông trung niên lập tức dùng ánh mắt sắc bén liếc sang.


“Khà khà, đường đường là cường giả Thần Tàng mà đắm mình trong quyền sắc, xem ra ngươi càng sống càng thụt lùi!”

Giọng nói làm người sởn gai óc vang lên, tiếp theo, ba bóng người mặc áo đen tiến tới.

Sự xuất hiện của họ khiến không khí như giảm đi chục độ, sự âm trầm khiến người ta không rét mà run.

“Hoàng đại nhân!”, người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười nịnh nọt.

“Cút!”, người đàn ông mặc áo đen dẫn đầu tỏ vẻ chán ghét, tung cước đá bay gã đàn ông trung niên.

Gã đàn ông trung niên bị đau, ngực nhói không ngừng, nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám nói gì mà vẫn chỉ tươi cười, không dám đắc tội đối phương.

Thấy thành chủ vừa rồi còn oai phong giờ đã bị đánh như con chó chết, mặt còn tỏ ra nịnh nọt, thiếu nữ trên giường ngẩn ngơ, vô thức giương mắt nhưng nào ngờ hành động này suýt khiến nàng ta bị sợ tới chết.

Ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt ba người tái mét như mặt người chết.

Gương mặt gầy tới mức gần như không thấy chút thịt nào, như thể chỉ có làn da bọc lấy xương mà thôi, gương mặt dài ngoằng đen như than chì, mặt hõm sâu, tử khí đen nhánh quang quẩn không tan.

Chỉ cái liếc mắt này thôi đã khiến thiếu nữ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm giác ớn lạnh từ trái tim lan tràn xuống tận chân.

Nếu không phải thấy ba người còn hành động và nói năng, thì nàng ta tưởng họ đã chết rồi!

Ba người đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái không mảnh vải che thân, trong mắt không dục vọng, ngón tay vươn ra đâm thủng cổ họng nàng ta.

Thiếu nữ trợn to mắt, đến khi chết thì sự sợ hãi vẫn chiếm lấy đôi mắt kia.


“Quyền sắc chỉ ăn mòn ý chí con người!”, người áo đen lạnh lùng nói.

Tiếp theo ba người ngồi trên giường, còn người vốn là thành chủ thì vội vàng bò tới: “Hoàng đại nhân, ta sai rồi, sau này ta không dám nữa!”

“La thành chủ, ngươi đừng quên chức thành chủ này là do ai ban cho!”, người áo đen dẫn đầu nói ra.

“Không quên, không quên đâu ạ! Tất cả đều do Thiên Ma Cung ban cho, không có Thiên Ma Cung thì không có La thành chủ ta hôm nay!”, La thành chủ cười hùa.

“Vậy là tốt, lão tông chủ đã dặn chuyện gì trước đó, ngươi làm tới đâu rồi?”, người áo đen hỏi ra.

“Xử lý ổn thoả rồi ạ!", La thành chủ vội lấy một cuộn da cừu ra từ trong ngực, đưa cho người áo đen: “Lão tông chủ dặn phải để ý dị động quanh Long Thành, ta không dám lơ lài”

“Trước đó bình nguyên Thiên Khôi phía đông có dị tượng, †a đã phái nhiều ám vệ tới đó. Lão tông chủ đúng là phán đoán như thần, di tích Thương Long Tông sắp bị vợ hàng rào không gian, ta nghĩ không quá ba ngày, di tích chắc chắn sẽ xuất thế. Đây là địa hình mà ta đã sai người điều tra vẽ lại!”

“Hoàng đại nhân, người chưa biết đâu, vì tấm bản đồ này, chúng ta đã tổn thất nặng nề, ít nhất đã có ba vạn ám vệ đã chết trong không gian hỗn loạn kia. Đương nhiên, đây đều là vì kế hoạch của Thiên Ma Cung, vì sự mưu lược và thống trị vĩ đại, tất cả đều không đáng kể!”

Người đàn ông áo đen bỏ qua lời bán thảm và bày tỏ sự trung thành của thành chủ, cười lạnh rồi nhận lấy cuộn da cừu, mở ra xem, xác định bên trên có ghi chép kỹ càng thì mới hài lòng gật đầu.


“Tuy ngươi ngu xuẩn nhưng ngươi thật sự trung thành đó, cũng không tệ lắm!”, người đàn ông trung niên cười nói.

La thành chủ nghe được những lời này thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên, vội nói: “Vâng vâng, ta luôn trung thành và tận tuy vì Thiên Ma Cung!”

“Ừ!", người áo đen gật đầu, cất cuộn da cừu.

Nhưng khi hắn ta định đứng lên thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ cửa: “Không ngờ Thiên Ma Cung xưng ba Nam Châu năm đó bây giờ lại lén lút thậm thụt thế này?”

Người áo đen nhíu mày, nâng mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, một người phụ nữ trung niên đang đứng đó, khoé miệng cong lên nụ cười chế nhạo.

“Mai Trường Lâm?”, người áo đen có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ trung niên này là một trong ba Đại Tông Sư Kiếm Đạo nổi tiếng nhất Ninh Quốc.

Người áo đen lộ ra ánh mắt lạnh lùng: “Sao? Khuya khoắt tới đây thăm dò, Kiếm Vũ Các Ninh Quốc các ngươi có gì muốn chỉ bảo à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui