Nhưng Trần Mộc không ngờ rằng lời đồn lại sai lệch đến mức độ này, biến lũ nghiệp chướng Thiên Ma cung kia trở thành thần linh gì đó.
Điều này khiến lòng Trần Mộc hơi khó chịu!
Dù sao lúc trước, Thiên Ma cung đã gây tội ngập trời, những tội ác đó vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan không để ý đến sắc mặt kỳ lạ của Trần Mộc, họ còn đang cảm thấy tiếc nuối cho Thương Long tông năm xưa. Dù sao với một tông môn có cấp bậc siêu cấp như vậy, rất nhiều người sẽ đem lòng kính nể.
Vẻ mặt của Hàn Giang Tuyết cũng trở nên nặng nề, nàng ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà, mặc dù Thương Long tông đã biến mất hơn một nghìn năm rồi, thế nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn liên quan đến nó, trong Thương Long tông có rất nhiêu truyền thừa quan trọng chưa bị ai lấy mất, bởi vậy toà thành Viên Long này mới trở nên náo nhiệt giống như ngày hôm nay, rất nhiều võ giả đều hy vọng có thể may mắn tìm di tích của Thương Long tông, từ đó một bước thăng thiên!"
"Ta nghe nói, Lăng Thiên Vũ đám người bọn họ, trước kia cũng là nghe ngóng có quan hệ Thương Long tông di tích manh mối, mới có thể chạy tới thành Viên Long, nhưng trung gian xảy ra chuyện gì, liền cần chúng ta đi điều tra!"
Đây cũng là mục đích của chuyến đi lần này của Hàn Giang Tuyết, chỉ cần có thể điều tra được chuyện gì đã xảy ra, họ có thể biết được tình hình hiện tại của mấy người Lăng Thiên Vũ.
Khoảng hai canh giờ giờ, thuyền mây bay lượn giữa tầng mây cũng dần dần hạ xuống, dừng lại trên mặt biển trước. thành Viên Long to lớn.
Mấy người Trần Mộc nhảy xuống thuyền mây rồi đi tới dưới cửa thành Viên Long, khi bước lại gần tòa thành này họ mới có thể cảm nhận được sự nguy nga đồ sộ của thành trì đó, có thể sánh ngang với hoàng thành Ninh Quốc.
Mà ở trước cửa thành Viên Long lúc này đây, có không ít võ giả ra vào đông nườm nượp, gần như những võ giả này đều đã đạt tới cường giả của cảnh giới Thông Thiên, thế núi bên cạnh thành Viên Long hiểm trở vô cùng, nếu họ không có đủ thực lực, người bình thường cũng không dám tùy tiện tới nơi này tầm bảo.
Nhìn toà thành lớn cổ xưa nô nức người như vậy, khóe môi Hàn Giang Tuyết khẽ cong lên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bi thôi, vào thành xem thử nào!"
Ngay sau đó, bốn người họ nộp lệ phí vào thành rồi bước. chân tiến vào thành Viên Long, trong thành trì này có khoảng một triệu người, nhưng với kích thước rộng lớn của tòa thành thì không hề chen chúc một chút nào.
Đi trên đường lớn tiến vào thành Viên Long, Trần Mộc. nhìn về phía Hàn Giang Tuyết rồi hỏi: "Cô chỉ biết mấy người Lăng Thiên Vũ đã từng tới nơi này, còn những thứ khác thì cô hoàn toàn không biết, vậy cô định tìm kiếm manh mối như thế nào?"
Hàn Giang Tuyết nhíu chặt mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía phồn hoa náo nhiệt nhất ở sâu trong thành rồi đáp lại: "Nếu không thì chúng ta đi tới khu giao dịch bên kia nhìn xem thử, ở đó biết nhiều tin tức nhất, nói không chừng có thể biết được tin tức gì.”
Trần Mộc cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Người có thể trà trộn vào khu giao dịch này đều là kẻ trộm cả, huống hồ. mấy người Lăng Thiên Vũ cũng đã biến mất ba năm rồi, cô không sợ mình sẽ bị lừa sao?"
Vẻ mặt Hàn Giang Tuyết thoáng nặng nề, nàng ấy than thở: "Nếu không thì biết làm sao đây?"
"Trên người cô có tín vật của mấy người Lăng Thiên Vũ không? Hoặc là có đồ gì mà bọn họ đã từng sử dụng không?" Trần Mộc chợt hỏi.
"Có!" Hàn Giang Tuyết chỉ lên vầng trán, lòng bàn tay năm chặt, một đoạn kiếm đứt đoạn chợt hiện ra, nàng ấy nói: "Đây là kiếm lúc trước Lăng Thiên Vũ đã từng dùng, ta là sư phụ của hẳn, ta còn định sửa kiếm lại giúp hẳn, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện kia, làm cho thanh kiếm bị gãy mất cho nên vẫn để ở chỗ ta, nhưng mà ngươi muốn dùng cái này làm gì?"
Trần Mộc cười nhạt, hẳn cầm lấy chuôi kiếm gãy ở trong tay nàng ấy, nói: "Đi theo ta, dẫn cô tới một chỗ, ở đó có thể †ìm ra manh mối!"
Nói xong, Trần Mộc quay đầu đi vê phía bên kia
Ba người Hàn Giang Tuyết đều có phần kinh ngạc, sau đó họ nhìn nhau mơ màng, thấy rõ vẻ khiếp sợ toát lên trong mắt của đối phương.
Chẳng lẽ Trần Mộc đã từng đến nơi này?
Hạ Chỉ Lan cũng nhìn Trần Mộc đầy kỳ lạ, Trần Mộc chỉ mới mười bảy tuổi thôi mà, trước kia không phải hắn vẫn luôn ở Ninh Quốc hay sao? Toà thành trì cổ kính này cách Ninh Quốc đến mấy trăm ngàn dặm, sao Trần Mộc có thể từng tới được!
Hơn nữa có rất nhiều cổ thành ở trong địa giới Linh Tiêu Tông, cho dù Hàn Giang Tuyết đã từng xuất tông rất nhiều lần, nàng ấy cũng không thể đi tới hết toàn bộ thành trì, đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy đi đến thành Viên Long.
"Đi thôi, đi xem xeml" Mặc dù vẫn bán tín bán nghi, Hàn Giang Tuyết đành nói.
Rốt cuộc bọn họ cũng không nói gì nhiều, cứ thế đi theo sau Trần Mộc sang một phương hướng khác.
Mà Trần Mộc vẫn trầm mặc như trước, hẳn dựa theo ký ức tìm con đường lát đá xanh cổ xưa trong ký ức của mình.
Nhưng mà, đã trải qua hơn một nghìn năm, tòa cổ thành này đã thay đổi rất nhiều, cho dù trí nhớ của Trần Mộc rất tốt cũng không thể tìm thấy, hắn đi một lúc rồi ngừng lại, nghỉ chân nhìn lại mấy kiến trúc xa lạ rồi mới tiếp tục tiến lên, cứ làm như thế rất nhiều lần.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Trần Mộc đi tới thành Viên Long, ở một đời trước, hắn đã từng đi tới thành trì này, chỉ có điều thành Viên Long khi đó không có tên gọi này, mà gọi là thành Viên Tinh!
Mãi đến tận khi Thương Long tông sụp đổ ở nơi này, tòa thành trì cổ xưa đó mới đổi tên thành thành Viên Long!
Trải qua một hồi đi vòng quanh, Trần Mộc mới dẫn mấy người Hàn Giang Tuyết đi sang một hẻm nhỏ, người ở đây thưa thớt vô cùng, so với khu náo nhiệt ngoài kia, nơi này càng giống như là một khu không người.
Khoảng sau hai mươi phút, Trân Mộc dừng lại trước một quán rượu với mặt tường cổ xưa và cũ nát.
Quán rượu này có diện tích rất lớn, nhưng dấu vết của năm tháng để lại những vết loang lổ trên mặt tường, rêu phong bám đầy trên mái nhà, cỏ dại mọc hoang, toát lên vẻ điêu tàn. Cánh cửa lớn cuẩ quán rượu kẽo kẹt đung đưa trong gió, như thể có thể đổ xuống bất cứ lúc nào..
"Ngươi nói chỗ này sao?" Hàn Giang Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Trần Mộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...