Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

"A, tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ sao?” Hàn Giang Tuyết im lặng thở dài.

Ùng.

Lúc này, trong căn phòng đóng chặt đột nhiên truyền đến một tiếng vang lạ, tiếp đó một luồng ánh sáng vàng rực rỡ đột nhiên bộc phát, luồng ánh sáng vàng này giống như ẩn chứa linh khí tinh thuần vô tận, khiến linh khí du đãng giữa trời đất cũng bị dẫn dắt bùng nổ theo.

Luồng ánh sáng vàng này kéo dài khoảng ba giây thì dần biết mất, cùng lúc đó, mùi hoa đào nồng đậm cũng từ trong phòng tỏa ra.

Lúc này, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra, Trân Mộc bước ra ngoài, trên người vẫn là bộ đồ trắng sạch sẽ không dính chút bụi bặm nào, giống như lần luyện đan này chẳng có gì khó với hắn cả.

"Thành công rồi sao?" Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết khẩn trương nhìn hắn chăm chú, hỏi.

Trần Mộc cười nhạt một tiếng, mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược mượt mà vàng óng xuất hiện.

Con ngươi trong veo của Hàn Giang Tuyết dần dần mở to

Đây chính là Thất phẩm đan dược, Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan?!


Đêm khuya.

Bên trong Tử Trúc Lâm, hạt sương trong suốt treo lơ lửng trên phiến lá xanh biếc, dưới ánh trăng yếu ớt lại phát ra ánh sáng lấp lánh, gió nhẹ lướt qua mang theo sự mát mẻ.

Mà sâu trong rừng trúc, Trần Mộc lắng lặng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn.

Tay hắn cầm một viên đan dược màu vàng kim, trên đó có những đường hoa văn kỳ lạ, giống như phù văn thời Thượng Cổ, vô cùng huyền bí.

Viên đan dược này chính là Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan mới vừa ra lò.

"Bây giờ ta đang ở cảnh giới Thông Thiên tầng thứ hai, viên đan dược đủ để ta đột phá ba tầng, nhưng mà cưỡng ép tăng vọt quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, ta chỉ cần tăng thêm hai tầng là đủ!” Trần Mộc thầm nghĩ trong lòng.

Tiếp theo, hắn điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó nuốt viên đan dược kia vào.

Bùm.

Trong chớp mắt, một luồng dược lực hùng hậu nhanh chóng được giải phóng trong cơ thể, luồn dược lực này không quá cuồng bạo nhưng lại vô cùng tinh thuần, giống như một dòng duối chảy mãi không ngừng, chảy xuôi qua 108 gân mạch võ đạo trong cơ thể.

Trân Mộc tĩnh tâm, Cửu Long Diệt Thần Quyết trong cơ thể vận chuyển, bắt đầu tiêu hóa và hấp thu luồn dược lực tinh thuần này.

Khác với Hồng Kim Long Tủy Đan, Trần Mộc dùng viên Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan này không phải chịu đựng sự đau khổ kia

Luồng dược lực này cực kỳ ôn hòa.

Trần Mộc ngồi xếp bằng giống như tăng nhân, trong lúc nhắm mắt, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt lượn lờ quanh người hắn.

Xung quanh Tử Trúc Lâm, rất nhiều chim thú dường như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt đều dừng lại trên người Trần Mộc, cho dù ánh sáng chói mắt, nhưng những con thú này không hề bay đi.

Bởi vì giờ khắc này, mặc dù khí tức của Trân Mộc đang không ngừng tăng lên, nhưng lại không tỏa ra sự nguy hiểm nào, linh lực hùng hậu đó hoàn toàn bị giấu trong cơ thể.

Trong lúc tiêu hóa và hấp thụ, mặt trăng trên bầu trời đêm cũng dần sáng rõ.


Lúc này đã là canh ba, xung quanh Linh Điện u ám mà yên tĩnh, rất nhiều đệ tử đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, dường như ngọn núi bao la này được phủ thêm một tấm lưới yên tĩnh.

Hai người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đứng ở lan can tầng hai của Linh Điện, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tử Trúc Lâm, các nàng có thể nhìn thấy được chỗ kia đang có một luồng sáng vàng như ẩn như hiện phát ra.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo cảm giác mát mẻ của mùa thu, Hàn Giang Tuyết khẽ nhắm hai mắt lại, dường như đang hưởng thủ sự yên tĩnh ngắn ngủi hiếm có này.

Lúc này, Trình Vũ Hiên bên cạnh bỗng nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi: "Giang Tuyết, chẳng lẽ ngươi không nghi ngờ về lai lịch của hắn sao?"



Hàn Giang Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt trong véo hơi lóe lên, nói khẽ: “Nghi ngờ, nhưng thế thì sao, ai cũng có bí mật, chẳng lẽ ta lại ép hẳn nói ra ư?”

"Với tính cách nhiều chuyện của ngươi mà nhịn được lâu như vậy mới là lạ đấy!" Trình Vũ Hiên cười nói.

"Không phải ngươi cũng rất tò mò à? Ta thấy trước đó ngươi còn tìm hiểu tin tức từ chỗ tiểu sư muội Hạ Chỉ Lan đấy!" Hàn Giang Tuyết nói.

Trình Vũ Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Mặc dù Hạ tiểu sư muội cũng giống hắn, đều đến từ Ninh Quốc, nhưng nàng cũng không biết Trân Mộc học thuật luyện đan và kiếm đạo ở đây, Hạ Chỉ Lan nói, từ lúc mới quen nhau, hắn đã rất thần bí rồi!"

"Tiểu tử này..." Hàn Giang Tuyết cười khổ một cái, trong đôi mắt đẹp lóe ra chút thán phục: "Mười bảy tuổi đã là Luyện Dược Sư thất phẩm, lại là Kiếm Đạo tông sư, rốt cuộc năng lực của hắn cao đến đâu đây, nếu không phải cốt tướng của hắn không lừa được người khác, ta thật sự đã cho rằng tên đó là lão yêu quái sống mấy trăm năm cải lão hoàn đồng đấy.”

"Nếu để Điện chủ của Địa Điện và Anh Điện biết Trân Mộc còn là một Luyện Dược Sư thất phẩm, chỉ sợ bọn họ sẽ hối hận đến xanh ruột mất." Trình Vũ Hiên cười nhạt nói.


Hàn Giang Tuyết khinh thường nói: "Ai bảo lúc trước bọn họ chê linh căn của tiểu tử này, tạp linh căn Ngũ Hành thì sao! Võ đạo tranh hùng phải dựa vào thực lực, linh căn cũng không thể quyết định tất cả được!"

Không thể phủ nhận, linh căn quyết định sau này có thể đi bao xa trên con đường võ đạo.

Nhưng bây giờ thực lực của Trần Mộc là sự thật rõ như ban ngày, hơn nữa hắn còn là Luyện Dược Sư thất phẩm, tương lai chưa chắc đã không đạt được thành tựu to lớn trên con đường võ đạo.

Trình Vũ Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, không biết ngày mai so tài, Trần Mộc có thể ngăn được cơn sóng dữ hay không!

Ùng.

Lúc hai người đang trò chuyện, luồng sáng vàng yếu ớt trong Tử Trúc Lâm bỗng bùng lên, trở nên óng ánh lộng lẫy.

Cùng lúc đó, một luồng linh lực kinh người ập đến, giống như thủy triều, chồng chất lên nhau phóng ra, tản ra khắp đất trời.

Cảm nhận được sự ba động của luồng linh lực này, hai nữ nhân đều giật minh.

"Tiểu tử này, đột phá thành công rồi!" Hàn Giang Tuyết kinh ngạc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận