Vết thương do gió cät không ngừng rỉ máu, bộ váy trằng trên người nàng ta đã thấm đẫm máu, vô cùng đáng sợ.
"Ta... ta đầu h.."
Hạ Chỉ Lan há miệng thở dốc, có vẻ như đã yếu lắm rồi, chuẩn bị nhận thua.
Vậy nhưng Liễu Mộ Thiên không cho nàng ta cơ hội. Hắn †a lao lên, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hạ Chỉ Lan.
Sát khí lạnh lẽo hoàn toàn bùng nổ trong giây phút ấy.
Liễu Mộ Thiên giơ tay lên, thực lực cảnh giới Thần Tàng. triển lộ không sót chút nào.
Linh lực màu xanh kia cũng lao ra như cơn lũ, tụ lại thành một chưởng hủy thiên diệt địa kinh người, đánh về phía trán Hạ Chỉ Lan.
Rầm rầm.
Chỉ nghe thấy hai tiếng đất nứt vang lên, không có bất kì do dự nào, Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đồng thời vọt ra, vẻ mặt dữ tợn như con dã thú nổi điên.
"Nếu ngươi dám giết nàng, sau này dù có đến chân trời góc bể nào đi chăng nữa, ta cũng diệt cả nhà ngươi!"
Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đồng thời hét lên.
Trong mắt họ có sát khí hung lệ khiến tất cả mọi người nhìn mà kinh.
Sát khí ấy không dày rộng.
Nhưng cực kỳ thuần túy.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương cốt ấy khiến tất cả mọi người cảm thấy như có một thanh kiếm đang chỉ thẳng vào tim, chỉ cần Liễu Mộ Thiên dám đánh một chưởng kia ra, thanh kiếm ấy sẽ đâm thẳng vào.
Liễu Mộ Thiên có thể nhận thấy được hai người Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đang tới gần, nhưng vẻ mặt hẳn ta không hề thay đổi.
"Hừ, muốn phá hỏng quy tắc thi đấu ư, không có cửa đâu!" Trên đài cao, Điện Chủ Thiên Điện hừ lạnh, nhìn với ánh mắt khinh thường, sau đó vung áo lên, thực lực cảnh giới Vạn Pháp bùng nổ. Một luồng linh lực ngập trời tạo thành chưởng ấn mạnh mẽ, đánh ra ngoài.
Một chưởng này còn mạnh hơn một chưởng mà ba người Trần Mộc và Hạ Phi Vũ gặp trong lần khảo hạch nhập tông ngày trước gấp mấy lần!
Chỉ trong khoảnh khắc, Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đã bị đánh văng, miệng hộc máu, vẻ mặt vô cùng lạnh lo.
Điện Chủ Thiên Điện có vẻ không chịu buông tha, chưởng ấn tràn ngập linh lực đánh ra, lao đến trước mặt hai người với khí thế sát phạt.
"Lão già chó má kia, dám ở lớn hiếp nhỏ ư!" Điện Chủ Linh Điện và Điện Chủ Địa Điện đồng thời lao lên, đánh ra một chưởng.
Linh lực cưồn cuộn hình thành nên hai cột khí cao tận trời, mang theo dao động khủng bố đâm xuyên trời cao, đánh nát một chưởng linh lực kia!
Nhân lúc hỗn loạn, chưởng ấn lạnh lẽo của Liễu Mộ Thiên đã chuẩn bị đánh xuống đỉnh đầu Hạ Chỉ Lan.
Nhưng ngay sau đó, ánh vàng chói mắt đột nhiên hiện ra, hình thành một vách chắn ánh sáng bao phủ toàn thân Hạ Chỉ Lan vào bên trong.
Nhìn ánh sáng chiếu xuống, mơ hồ nghe thấy được tiếng hổ gầm rồng thét dự tợn vang vọng.
Bùm.
Tiếng nổ im bặt, một chưởng trí mạng của Liễu Mộ Thiên đánh lên vách chắn ánh sáng lại bị chặn lại.
“Đây là?” Toàn trường khiếp sợ.
Trên tay Hạ Chỉ Lan, lộ ra một chiếc vòng tay bạc lấp lánh đang điên cuồng lắc lư theo gió.
"Vòng Long Hổ ư?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ai lạ gì với món bảo khí loại hình phòng ngự hiếm CÓ này.
Có điều không ai ngờ răng trong tay Hạ Chỉ Lan lại có món bảo khí quý hiếm như thế.
"Hàn Giang Tuyết, ngươi cũng rộng rãi thật đấy, không ngờ hàng tốt cực phẩm như vậy cũng lấy ra cho đệ tử dùng, ta xem thường ngươi rồi!"
Nét mặt Điện Chủ Thiên Điện cực kỳ âm trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...