Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Nghe hai người họ nói chuyện như vậy, Hạ Chỉ Lan hơi im lặng.

Người còn chưa tới mà đã nghĩ nên chôn ở đâu rồi, không phải họ nên nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào sao.

Dù sao đây cũng là đệ tử của Thiên Điện, có thể gia nhập vào Thiên Điện thì đều là thiên tài ở trong số thiên tài, chắc chắn những nhân vật này còn mạnh hơn nhiều thiên tài ở Ninh Quốc!

Dã tâm của hai người này không phải bình thường chút nào đâu!

"Đúng rồi, ta có thể chữa trị linh căn của cô được!" Trần Mộc nói với nữ tử áo trắng.

Nữ tử này từng giúp hắn một lần, Trần Mộc cũng muốn giúp lại nàng để trả ân tình này.

"Ngươi sao? Ngươi mà cũng có thể chữa được linh căn của ta à?" Nữ tử áo trắng nọ bĩu môi.

Trông thái độ của nàng ấy như vậy hiển nhiên là không tin lời mình.

"Ta nói thật đó, ta có thể chữa trị linh căn của cô được!" Trần Mộc nghiêm túc nói.


Tiên thiên đạo thai cũng là do hắn chữa trị kia mà, ngay cả Tiên thiên đạo thai mà hắn còn chữa được thì linh căn của người khác có là gì.

"Tiền bối, Trần Mộc giỏi lắm ạ, bệnh của của gia gia ta cũng là nhờ hắn chữa khỏi đấy ạ!" Lúc này Hạ Chỉ Lan cũng mở lời phụ hoạ.

Nữ tử mặc áo trắng vẫn nghi ngờ nhìn Trần Mộc như trước, nàng khẽ lắc đầu.

"Trước tiên, chờ ngươi vượt qua được thử thách của những đệ tử Thiên Điện đã rồi hãng nói, đúng rồi, trong Tông môn còn có rất nhiều nơi tu luyện, những nơi đó không tệ chút nào đâu, cũng không tốn chỉ phí gì cả, các ngươi có thể đi, nhưng điều kiện tiên quyết là, những nơi đông người thì ngươi phải chiếm chõ, phải đánh thắng được người ta!"

"Với những nơi ở trong Chí Vu Linh Điện thì có thể tới được, nhưng ngoài phạm vi Linh Điện thì phải nói chuyện bằng nắm đấm cả đấy!"

Nữ tử áo trắng thản nhiên nói.

“Ta còn có việc, ta đi trước đây, các ngươi cứ tự nhiên nhé, à đúng rồi!" Nữ tử áo trắng như nghĩ ra chuyện gì, nàng ấy xoay người lại, nói: "Không cần gọi ta là tiền bối vậy đâu, nếu có thể vào được Linh Điện của ta thì các ngươi cũng được xem là đệ tử của ta rồi, ta là Hàn Giang Tuyết, các ngươi gọi ta là sư phụ được rồi, nếu ra ngoài có bị ai bắt nạt, cùng là thân phận đệ tử thì có thể đánh lại, nếu như là tiền bối thì cứ gọi ta, lão nương sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!"

Nói xong, Hàn Giang Tuyết hấp tấp rời đi. Bỏ lại Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt người đối diện không giấu được ý buồn cười.


Ngoại trừ hơi lười một chút ra thì hình như người sư phụ này cũng rất ổn đấy chứ!

"Trần Mộc, ta đi dạo xung quanh một chút đây!" Hạ Chỉ Lan nói.

Lần đầu tiên tới Linh Tiêu Tông, nàng thấy không được quen thuộc lắm, cho nên nàng muốn đi dạo làm quen hoàn cảnh một hồi.

"Được!" Trần Mộc gật đầu, không ý kiến.

Với thực lực của Hạ Chỉ Lan bây giờ, trong Linh Tiêu Tông này, ngoại trừ những đệ tử đứng đầu kia ra thì khó ai có thể bắt nạt nàng ấy được.

Rất nhanh sau đó, Hạ Chỉ Lan đã rời khỏi nơi này.

Còn Trần Mộc thì đi vào bên trong Linh Điện.

Linh Điện được chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là nơi để các đệ tử nghỉ ngơi, chỉ có một vài gian phòng khóa kín cửa, có lẽ là do có người ở, ngoài ra vẫn còn vài gian phòng trống.

Trần Mộc chọn bừa một căn, sau khi quét dọn sơ qua xong, hắn lấy một vài đồ dùng thiết yếu ra.

Có lẽ khoảng mấy tháng sau này, hắn sẽ sống ở trong Linh Tiêu Tông, cho nên hắn cũng định dọn dẹp gian phòng của mình cho ngăn nắp.

Sau khi làm xong mọi việc, Trần Mộc mới bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Hắn lấy mấy viên đan dược trong không gian giới chỉ ra, nuốt vào rồi mới bắt đầu tĩnh dưỡng vết thương ở trên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận