Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Ở dưới chân núi cho một bậc thang đá nối thẳng đến cổng của Vân Thiên Tông.

Ba người Trần Mộc đang định đi lên cầu thang đá, thì đúng lúc này, một thủ vệ trẻ tuổi ở dưới bỗng ngăn cản đường đi của bọn họ: "Nơi đây là đất của Linh Tiêu Tông, người không phận sự chớ tiến vào!"

"Bọn ta đến đây là để gia nhập Linh Tiêu Tông!" Hạ Phi Vũ nói thẳng.

Người trẻ tuổi nhìn qua ba người họ một chút, hẳn tự nhiên nhìn lướt qua Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Phi Vũ, hắn có thể thấy được, người thanh niên trước mắt này có thực lực mạnh nhất!

"Ba vị huynh đệ à, thời gian này không phải là thời điểm chiêu sinh, nếu muốn vào Linh Tiêu Tông thì nhất định phải đi đường tắt đặc biệt, mọi người có hiểu đường tắt là gì không?" Người trẻ tuổi hỏi.

"Bọn ta biết rồic!" Hạ Phi Vũ trả lời.

" Được, vậy ba người đi sang bên kia, trải qua ba cửa thử thách, trưởng lão chiêu sinh sẽ đi ra tự mình đón các ngươi!"

Người trẻ tuổi chỉ một con đường nhỏ cho ba người Trần Mộc.


"Vâng, đa tạ!" Hạ Phi Vũ ôm quyền chào hắn. Người tuổi trẻ này không ỷ mình là đệ tử của Linh Tiêu Tông mà quấy phá gì cả, hắn lại còn kiên nhãn giải thích cho bọn họ.

Vì thế ba người bọn họ có hảo cảm nhiều hơn.

Sau đó, ba người đi theo phương hướng mà người kia vừa chỉ, dưới chân núi có một đường tắt nhỏ đi lên, cũng là bậc thang đá tương tự, chỉ khác là đá lót đường không phải băng đá mà bằng đao!

Là một cầu thang đao!

Hơn nữa, trên cầu thang đao này còn treo đầy thi thể, những thi thể này giống như đã quanh năm không có ai xử lý, chỉ còn lại xương cốt trằng hếu từ lâu, khiến cho người ta phát lạnh.

Mà lúc này đây, xung quanh cầu thang đao còn có mấy thiếu niên khác đang nghỉ chân, hình như những người này cũng là từ Nam Châu đi tới, định đi bằng đường tắt đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy cầu thang đao thì họ sợ đến mức tái cả mặt.

"Trời ơi, ai là người thiết kế ra thử thách này vậy? Mấy cái thử thách này có người nào qua được không đây?”

"Ta nghe nói, muốn vào được Linh Tiêu Tông thì nhất định phải đi qua ba tầng thử thách, mà ba tầng thử thách này theo thứ tự là lên núi đao, xuống biển lửa, quá Lôi Trì!"

"Tâng sau càng khó hơn, nếu có thể đi qua được ba tầng thử thách thì đều là rồng phượng giữa muôn người rồi!"

Từng tiếng xì xào bàn tán vang lên, ba người Trần Mộc mới biết được ba tầng thử thách của Linh Tiêu Tông là cái gì.

Nhưng mà, mặc dù ba tầng thử thách đó có phần khó khăn, nhưng đối với mấy người Trần Mộc mà nói, nó lại không đáng để ở trong lòng.

Rất nhanh sau đó, ba người không để ý tới mấy người ở chỗ nghỉ chân nữa, tập trung linh lực, tiến thẳng lên.

Những cây đao này đều vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, dù là một sợi tóc rơi xuống cũng có thể bị cắt đôi.


Mà lúc ba người Trần Mộc xông lên núi đao, mọi người phía dưới cũng trông chờ nhìn họ đến mức phải kinh ngạc thốt lên.

"Xem kìa, có người bắt đầu vượt ải rồi!"

"Có hai người đã đặt đến tầng năm cảnh giới Thông Thiên rồi!"

"Nhưng mà sao còn có một thằng nhóc hình như mới tầng bảy cảnh giới Hóa Tượng thôi! Muốn chết hay sao vậy!"

Trong tiếng ồ lên đó, ba người Trần Mộc lao vút lên.

Thực lực của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đều ở tầng năm của cảnh giới Thông Thiên, dưới linh lực mạnh mẽ này, cho dù là lưỡi đao sắc bén thì cũng không thể gây ra bất kỳ sát thương nào cho họ được.

Mà Trần Mộc đã sử dụng công pháp tầng thứ nhất của Cửu Long Diệt Thần Quyết, quanh người hẳn xuất hiện đầy vảy rồng, cho nên đối mặt với núi đao này, chắc chắn hắn cũng sẽ chẳng sao.

Ba người cùng lên núi, trên ngọn núi cao Linh Tiêu Tông, một đám người trẻ tuổi đang quan sát tình huống phía bên dưới, tâm mắt lướt qua nhìn thấy hết mọi điều.

"Phong sư huynh, rốt cuộc bọn họ cũng tới "Thanh niên nọ vác một đao to nhìn xuống ba người dưới núi, nhếch miệng cười.


Phong Vu Mộc gật gù, 'May mà thăng nhóc này không chạy tới Thất Huyền Tông hoặc là Thiên Ảnh Tông, nếu không đã tổn thất lớn rồi, trải qua mấy đợt tông sát hạch không có. khó khăn gì với ba người bọn họ, ngươi nhanh đi thông báo cho Anh Điện điện chủ, bảo người tới rồi, nhanh đi ra cướp người thôi, nếu không bị người Thiên Điện cướp đi mất thì thiệt thòi lớn đói"

"Được!" Nghe vậy, nam tử cường tráng nọ lập tức chạy ra ngoài.

Nhan Băng đứng bên cạnh hắn nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, nàng cười khúc khích, "Sư huynh à, huynh coi trọng hắn ta thật đấy!"

"Hừ, liên quan gì tới muội a!" Phong Vu Mộc hừ lạnh nói.

Nhan Băng không đấu võ mồm với hẳn nữa, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta không dừng lại trên người Trân Mộc mà lại nhìn về phía Hạ Chỉ Lan, so với hai nam sinh, nàng ta lại thấy cảm tình và coi trọng Hạ Chỉ Lan hơn.

Lúc này đây, không ai chú ý tới một người đàn ông tuổi trung niên đang đứng trong một ngôi đại điện ở đàng xa, sắc mặt âm u đến lạ, ông ta trừng mắt nhìn Trần Mộc!

Trần Mộc, rốt cuộc ngươi cũng đã tới rồi, ta chờ ngươi rất lâu rồi đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận