Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chỉ nghe một tiếng hét lớn vang vọng, đoàn người Liễu Thanh Hân và Mục Thâm đồng loạt xông lên.

Linh lực dồi dào bộc phát ra toàn bộ, hóa thành từng đợt tấn công mãnh liệt, chém giết liên tục vào những kẻ ở phía trước.

Thấy thế, Trân Mộc không chút do dự lập tức phi xuống núi.

Lúc Linh Lung Thánh Sơn xảy ra chuyện, một con bồ câu đưa thư màu trắng bay vào trong Khương phủ.

Trong một căn phòng yên tĩnh, Khương Âm mặc một bộ váy đỏ, ngồi một mình ở đầu giường, đôi mắt lấp lánh kia thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhận thấy bồ câu đưa thư bay đến, nàng ấy lập tức vươn đôi tay trắng nõn ngọc ngà ra ngoài cửa sổ, tiếp theo, nàng ấy lấy một bức thư trên chân bồ câu đưa thư ra, mở ra xem, sắc mặt xinh đẹp ngay lập tức thay đổi!

Không chút do dự, nàng ấy đá văng cửa phòng, đi ra ngoài.

"Tiểu thư, tiểu thư không được đi ra ngoài!". Mấy tên hộ vệ phụ trách trông coi nàng lập tức vây quanh.


Nhưng mà, Khương Âm quay đầu lại, trên gương mặt như phủ lớp sương lạnh, lạnh như băng, sát khí thấu xương khiến mấy tên hộ vệ kia run lẩy bẩy!

Khương Âm không để ý tới bọn họ, lập tức đi về phía thư phòng của Khương Động Đình, đạp mạnh một cước, đá văng cửa phòng.

Bên trong thư phòng, Khương Động Đình nhíu mày, vẻ mặt không vui: "Bây giờ điều cơ bản là vào phòng phải gõ cửa mà con cũng không biết rồi sao?"

"Hoàng đế muốn giết Trần Mộc?", Khương Âm hỏi.

Khương Động Đình ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao con biết?"

"Đừng hỏi làm sao con biết, cha chỉ cần trả lời phải hoặc là không phải!"

"Con dùng thái độ này để nói chuyện với phụ thân con sao?", Khương Động Đình tức giận đập bàn, sắc mặt âm u lạnh lo.

Khương Âm không để ý tới lời nói đó mà trực tiếp nói: "Con muốn tìm cha giúp một chuyện!"


“Tìm ta giúp đỡ mà lại dùng thái độ này?”, Khương Động Đình cười lạnh, nhưng mà Khương Âm dù sao cũng là con gái của ông ta, bèn nói: "Có chuyện gì, nói!"

"Điều động ba vạn ám vệ của Khương gia, hộ tống Trần Mộc rời khỏi Ninh quốc!", Khương Âm nói.

"Con điên rồi sao, điều này không thể được!", Khương Động Đình cắn chặt răng, không chút do dự nói.

Ám vệ là lực lượng chủ chốt của nhà họ Khương, là những người được Khương Động Đình âm thầm huấn luyện.

Khác với Hạ phủ, Khương Động Đình biết rõ thực lực gia tộc mình không hề mạnh hơn Hạ phủ, cho nên ông ta âm thầm huấn luyện một nhánh thế lực nhỏ của mình, gọi là ám vệt

"Được, cha không cứu, con tự mình đi cứu!"

Nói xong, Khương Âm tông cửa đi ra, không hề để lãng phí chút thời gian nào.

"Con đứng lại!"

Khương Động Đình tức giận, bỗng nhiên bật dậy, giơ một tay ra, muốn bắt lấy bả vai Khương Âm.

Nhưng mà, Khương Âm đột nhiên xoay người, đôi tay trắng nõn giơ lên, đánh một chưởng vào Khương Động Đình!

Bùm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui