Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

“Ta nghĩ, nếu những người bạn đó của ngươi mà chết thì chắc chẳn ngươi sẽ vô cùng đau lòng nên ta mới tốt bụng tới đây báo cho ngươi biết một chút!”

Nghe vậy, ánh mắt Trần Mộc lập tức thay đổi, toát ra sát khí ngập trời: “Bọn họ đang ở đâu?”

“Hướng Tây Nam.” Phong Vu Mộc chỉ về một hướng.

Trần Mộc đứng dậy, cũng không thèm quan tâm đến việc nghỉ ngơi nữa, xách kiếm lao thẳng về hướng Tây Nam.

“Đại ca, tại sao không lập tức giết hắn?” Phía sau Phong Vu Mộc, gã đàn ông cường tráng lên tiếng hỏi.

Phong Vu Mộc hơi híp mắt: “Rất khó, nói thật, ta không nhìn thấu được tên nhóc này, ta cũng không biết rốt cuộc giới hạn của hắn đạt đến mức nào? Nếu tùy tiện ra tay, sợ là chúng †a cũng sẽ thương vong nặng nề!”

Thanh niên cường tráng kia nhíu mày: “Vậy tiếp theo tính sao, định làm thế nào?”

“Trước tiên cứ để mấy tên ngốc Hoäc Huyền Vũ Tân Như: Nguyệt đó thử xem năng lực của hắn đến đâu đã, nếu hắn chết trong tay đám Hoắc Huyền Vũ thì chúng ta ra tay cũng không muộn!”

Phong Vu Mộc cười khẩy, nói, sau đó, hẳn ta híp mắt nhìn về phía Tây Nam: “Đi thôi, chúng ta qua xem trò hay đi! Có khi lại cho chúng ta được kinh ngạc không nhỏ ấy chứ!”

Lập tức, bọn họ nhanh chóng lên đường.


Trần Mộc như đẩy tốc độ của mình lên tới trạng thái tối đa, chạy vụt qua mảnh rừng rậm về hướng Tây Nam.

Đương nhiên hắn không tin Phong Vu Mộc lại thực sự tốt bụng như vậy, có lẽ hẳn còn hiểu rõ một vào tính toán nho nhỏ trong lòng hắn ta hơn bất kỳ ai khác, vậy nhưng hắn cũng. không sợ, nếu thực sự ép hẳn tới mức nổi giận, hẳn cũng không ngại cá chết lưới rách với đối phương!

Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất với hắn vẫn là phải †ìm được “đám con ngỗ nghịch” kia của mình trước đãt

“Phụ thân đến đây, các ngươi không được chết!”

Trần Mộc nghĩ thầm trong lòng, tốc độ lại nhanh hơn một chút.

Trần Mộc mất gần một ngày đi về phía Tây Nam.

Dọc đường đi, Trần Mộc gặp được một số người dự thi khác, mà từ lời bọn họ nói thì Trần Mộc cũng thu hoạch được. thêm tin tức về Kiếm Vũ Các và Đan Lâu.

Hiện tại Kiếm Vũ Các đã không còn chĩa mũi nhọn vào. Trần Mộc nữa, mà chọn tấn công đoàn người của Liễu Thanh Hân và Mục Thần.

Hai bên đánh nhau qua lại, Đan Lâu hiện tại đã không thể. so sánh với trước kia, Kiếm Vũ Các muốn gây khó dễ cho họ cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Trong trận chiến kịch liệt này, rất nhiều đệ tử thiên tài của Kiếm Vũ Các đã bị nhóm người Mục Thần, Đàm Tùng giết chết, thế nhưng nhìn tổng thể, Kiếm Vũ Các vẫn chèn ép Đan Lâu!

Đan Lâu vừa đánh vừa lùi, đối mặt với sự phản công cuồng loạn của Kiếm Vũ Các, nhóm Liễu Thanh Hân không thể ngăn cản được, chỉ có thể chờ đợi trong đau khổ dày vò.

Mà Kiếm Vũ Các cũng chậm chạp không chịu ra sát chiêu, chỉ trêu đùa đám Liễu Thanh Hân như mèo vờn chuột.

Trần Mộc biết Kiếm Vũ Các chỉ muốn ép hắn phải xuất hiện, vừa chiến đấu vừa rải tin tức ra ngoài, chỉ chờ Trần Mộc tới cứu viện!

Âm!

Phía Tây Nam, một tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên, chỉ thấy linh lực cuồn cuộn như lốc xoáy bốc lên từ trong rừng rậm, đến cả những gốc cây cổ thụ hàng trăm năm cũng bị quật gấy.

Chợt có mấy bóng người vô cùng chật vật bị thổi bay ra ngoài như những con diều đứt dây, ngã lăn trên mặt đất.


Những bóng người này chính là đám Liễu Thanh Hân và Đàm Tùng.

“Hừ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, Đan Lâu vẫn giống y như trước, thật vô dụng!” Hoäc Huyền Vũ tiến lên từng bước, cười lạnh.

Khuôn mặt Liễu Thanh Hân lạnh buốt như sương, một bên vai của nàng ấy hình như đã bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, máu tươi tuôn ra không ngừng, vô cùng thê thảm.

Trên ngực Mục Thần cũng có hai vết thương do kiếm tạo ra, một miệng vết thương như sắp đâm xuyên qua tim, chỉ cách trái tim khoảng năm xăng-ti-mét.

Mà Đàm Tùng và cặp sinh đôi cũng giống vậy, đều bị thương nghiêm trọng. Tôn Béo chính là người thê thảm nhất, máu tươi vẫn đang chảy ra từ đỉnh đầu, gần như toàn bộ quần áo trên người hẳn ta đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng may mà hẳn †a cũng tự mang theo khá nhiều thuốc chữa vết thương, có thể tự đắp thuốc liên tục cho mình!

Xung quanh khu rừng có rất nhiều người tham gia thi đấu nghe thấy tiếng động mà đến xem.

Đến khi nhìn thấy nhóm của Liễu Thanh Hân và Mục Thần bị hành hạ thê thảm như vậy, trên mặt bọn họ cũng có vẻ cười cợt mỉa mai.

“Đan Lâu này vẫn giống y như cũ! Xem ra chẳng có gì thay đổi cải"

“Trước đây Đan Lâu lỗ mãng như vậy, đến khi gặp phải ba vị thiên tài Hoäc Huyền Vũ, Thẩm Thương, Tân Như Nguyệt này thì rốt cuộc cũng chỉ là hòn đá lót đường như trước mà thôi!”

Mỗi một tiếng bàn tán phát ra đều kèm theo một chút cảm giác vui vẻ thích thú.

Trong đám người, Tân Như Nguyệt đi đầu tiên, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn Liễu Thanh Hân, tiếng cười trong vắt: “Tại sao ta lại cảm thấy khuôn mặt này của ngươi hơi quen thuộc nhỉ?”


“À, ta nhớ ra rồi, cô là muội muội của Liễu Phương Nhã đúng không?”

“Có biết tỷ tỷ của cô chết như thế nào không?”

Liễu Thanh Hân không nói gì, thế nhưng ánh mắt lại tràn ngập thù hận, nhìn chăm chằm Tân Như Nguyệt.

Nàng ấy đương nhiên biết tỷ tỷ của mình chết như thế nào!

Chính là bị Tân Như Nguyệt đánh chết trong lần tham gia Linh Long Đại hội!

“Đánh chết tỷ tỷ, rồi lại đánh chết muội muội, xem như. giúp cho hai tỷ muội các cô gặp lại nhau dưới Địa phủ!” Tân Như Nguyệt nở nụ cười lạnh như băng nói.

Liễu Thanh Hân không nói gì, máu tươi chảy xuống mặt, thân hình mảnh khảnh loạng choạng đứng dậy, bàn tay trằng như ngọc đẫm máu nắm chặt trường kiếm.

Không cần phải nói lời cay nghiệt!

Liễu Thanh Hân vọt lên, mũi kiếm hung hãn xông thẳng về phía Tân Như Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận