Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Linh lực vô cùng cuồng bạo nhanh chóng phóng ra từ trên người hắn, kim quang vô tận giống như dòng nước lũ, hội tụ từng luồng trên mũi kiếm.

Từng tầng kiếm áp điên cuồng tăng vọt.

Cuồng phong gào thét, càn quét trong rừng rậm, dấy lên từng trận bão cát.

Cây cỏ xung quanh đều đang đung đưa mãnh liệt.

Một luồng uy lực của kiếm không gì địch nổi ngưng tụ tới đỉnh núi.

Lúc này Trần Mộc cũng phơi bày ra thiên phú kiếm đạo đáng kinh ngạc của bản thân.

Đối mặt với năm người liên thủ cùng tấn công, cả người Trần Mộc lao tới, linh lực bao trùm toàn thân không khác gì mãnh hổ tiến vào bầy cừu.

Phù quang kiếm ảnh, chỉ thấy được một tia sáng xé rách bầu trời, phóng vút qua đó.

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang giơ mũi kiếm lên đâm mạnh về phía Trần Mộc, nhưng còn chưa kịp đâm trúng người Trần Mộc thì kiếm giống như tia sáng kia đã lướt qua cổ họng của nàng ta chỉ trong tích tắc.

Với mức độ sắc bén của mũi kiếm, thậm chí mấy cây đại thụ ở đăng sau nàng ta cũng bị chém đứt thành hai khúc.

Mặt cắt bóng loáng như gương không khác gì mẹ thiên nhiên tạo ra, không có bất kỳ tỳ vết nào cả.


Cách đó không xa, đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thần đang quan sát cuộc chiến này đều khẽ run lên.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy kiếm thuật vô cùng khéo léo như vậy, thậm chí là ở trên người Kiếm Hoàng đại nhân cũng chưa từng có.

"Thiên phú kiếm đạo của tên nhóc này biến thái đến thế cơ à?" Mục Thần không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Tần Như Nguyệt khoe khoang là giác tỉnh Kiếm Hồn chỉ thể, nếu so với kiếm thuật mà Trần Mộc phơi bày thì đúng thực là không khác gì phân.

Kiếm thuật vô cùng khéo léo này đã không thể nào gọi là kiếm đạo mà phải gọi là nghệ thuật.

Sau khi giết chết thiếu nữ này bằng một chiêu, thân hình của Trần Mộc không hề dừng lại. Hai chân dưới sự bộc phát của linh lực, thân hình giống như ma quỷ đột ngột biến mất ở trước mặt.

Đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì thân hình của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng người nhà họ Dương.

Cũng là một kiếm.

Không hề có bất kỳ sự màu mè nào, nhưng lại mang tới cảm giác đẹp đẽ kinh diễm trước giờ chưa từng có cho người khác.

Nhưng cảm giác đẹp đế này lại mang theo lực sát thương cực kỳ lớn.

Vút!

Kiếm quang lóe lên, một cái đầu người lại rơi xuống.

Lần này, đối phương còn chẳng có cơ hội để xuất chiêu đã chết thảm dưới kiếm của Trần Mộc.

Mùi máu tanh tràn ngập trong cả khu rừng.

Dần dà thi thể ngã xuống ngày càng nhiều. Mấy thi thể này đều đầu lìa khỏi cổ.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi chưa tới một nén nhang, bảy người kia đã bị giết sạch chỉ còn lại hai người một nam một nữ.

“Ác ma, tên này chính là ác mai”

Lúc này một thiếu nữ mặc váy xanh như bị hóa điên, vẻ mặt sợ sệt hét lên.

Nàng ta không còn do dự nữa, lập tức xoay người chạy về sau, mất hết ý chí chiến đấu.


Trần Mộc lạnh lùng nhìn bóng dáng chật vật bỏ chạy của nàng ta. Loáng một cái, Thiên Tùng Vân Kiếm kia đã phóng ra khỏi đầu ngón tay của hắn.



Mũi kiếm đâm xuyên qua trái tim của nàng ta, cắm nàng ta lên trên một cây đại thụ.

Thiếu nữ trợn tròn mắt. Có lẽ đến lúc chết, nàng ta cũng không ngờ rằng, thế hệ trẻ tuổi hàng đầu của nhà họ Dương bọn họ lại chết hết trong tay một người tên là Trân Mộc.

So với đám người Hoắc Huyền Vũ kia thì tên này đúng là quái vật khác loài.

Cuối cùng chỉ còn lại Dương Đỉnh cũng đang sợ đến mức run cầm cập, ngã phịch xuống đất.

Bây giờ gương mặt tuấn tú rất có lực sát thương đối với nữ sinh kia chỉ còn lại nỗi sợ khi đối mặt với cái chết: “Đừng giết †a, đừng... đừng giết ta!”

Trân Mộc không hề lên tiếng, mà rút Thiên Tùng Vân Kiếm từ trên cây xuống. Mũi kiếm đã nhuốm máu, chạm trổ toàn bộ hoa văn cổ xưa trên thân kiếm đều sáng lên, đỏ thãm mà dữ tợn.

Tiếp theo, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, không ngờ từng giọt máu nhuốm trên yêu kiếm này lại bị yêu kiếm nuốt hết vào trong.

Mà trong lúc phác họa quấn quanh hoa văn máu chạm trổ trên thân kiếm kia, dường như đã hóa thành một con ác linh dữ tợn, vô cùng hung ác.

Trân Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm, ung dung bước tới trước mặt người cuối cùng — Dương Đỉnh.

“Đừng giết ta... đừng giết ta!” Dương Đỉnh điên cuồng lùi về sau, tiếp theo dường như hắn ta nghĩ đến điều gì đó, bỗng quỳ phịch xuống.

“Ngươi đừng giết ta, ta có thể làm nô lệ cho ngươi. Đúng rồi đúng rồi, thẻ đá, ta có thẻ đá. Điểm số trên thẻ đá đều đưa hết cho ngươi”


“Ngu xuẩn, nếu ta giết chết ngươi thì điểm số đó cũng sẽ thuộc về ta”

Dương Đỉnh còn chưa nói xong, Trần Mộc đã chém một kiếm về phía cổ họng của hắn ta.

Cả người Dương Đỉnh bỗng cứng đờ, ngã xuống vũng máu.

Cách đó không xa, nhìn thấy từng cỗ thi thể máu, đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thần đều hóa đá tại chỗ, trên mặt chỉ còn lại vẻ chấn động nồng đậm.

Trái tim của tên này thật tàn nhẫn!

Dù là người đẹp vô cùng quyến rũ cũng không có gì khác biệt trong mắt hắn.

Trần Mộc bỗng quay đầu lại, tâm mắt nhìn về phía bọn họ. Đột nhiên, mọi người đều vô thức lùi về sau một bước. Liệu tên này có giết đến hóa điên rồi không? Cũng muốn lấy đầu bọn họ để góp vui.

Nhưng trí tưởng tượng của bọn họ chỉ là dư thừa.

“Này, mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp đi!”

Trần Mộc cạn lời gọi đám người Liễu Thanh Hân.

Tiếp theo, hắn tháo thẻ đá trên người Dương Đỉnh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui