Vạn Cổ Đại Đế

"Bí thuật Thôn Thiên chính là căn cơ của ta. Nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ ra linh chủng Thôn Thiên. Từ đó mới có sức tự vệ nhất định. Tu vi bây giờ của ta vẫn quá kém."

Lăng Tiêu lầm bầm lầu bầu, mặc dù hắn đã đến Khai Mạch cảnh tầng chín nhưng chiến thắng Đặng Á Lâm và Đặng Thiên Đức thì hoàn toàn nhờ Tử Tiêu Thần Lôi của Đại trận Hộ Tông Trường Sinh Môn.

Lấy sức chiến đấu của Lăng Tiêu hiện tại, có thể quét ngang các cường giả ở Chân Khí cảnh, nhưng mà đối mặt với cường giả ở Hóa Linh cảnh thì một chiêu cũng không đỡ nổi.

Kinh văn của Trường Sinh Chí tôn lại vô cùng thích hợp với thể chất của Tuyết Vi, có thể để cho nàng ấy! Tư chất Nam Cung Hiên cũng khá tốt, nếu hắn tu luyện Kinh văn Trường Sinh Chí tôn thì cũng có thể sẽ đột phá lên Thiên Nhân Cảnh. Đến lúc đó cũng như có một vị cường giả cao tầng giúp đỡ.

Lăng Tiêu tính toán trong lòng, mặc dù hắn có trí nhớ của kiếp trước. Nhưng muốn quay lại thời kỳ đỉnh phong cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hắn không hề khinh thường cường giả của nơi này, muốn bước đi lên từng bước thì cũng phải có trụ cột mới có thể đi xa.

Khai Mạch cảnh tầng chín nối liền 36 đường kinh mạch chỉ là tiểu Viên Mãn, thời kỳ thượng cổ thật sự là đại Viên Mãn nối liền 360 đường kinh mạch, tính ra là hợp nhất Chu Thiên. Nếu có thể có được linh chủng Ngũ Hành, ta vừa có thể đột phá Khai Mạc Cảnh đại Viên Mãn mà còn có thể nhờ vào đó mà ngưng tụ ta linh chủng Thôn Thiên một lần nữa. Đến lúc đó, ta đều có thể thi triển tất cả các chiêu thức của Bí thuật Thôn Thiên."

Lăng Tiêu thầm suy nghĩ trong lòng, quay người đi ra khỏi mảnh không gian này, cẩn thận từng li từng tí cất bức tranh cổ đi.

Dù không có lực công kích nhưng không gian này rất lớn, có thể coi như là pháp bảo chứa đồ.

Quan trọng nhất, đây là vật duy nhất Cẩm Sắt còn lưu lại.

Đi khỏi Tàng Kinh Các, Lăng Tiêu đưa sách cổ Kinh văn Trường Sinh Chí tôn đưa cho Nam Cung Hiên.

"Đây là Kinh văn Trường Sinh Chí tôn, ấn chứa chân ý truyền thừa Chí tôn. Ta đã dùng mất một lần, còn ba lần, giờ truyền cho ai thì Tông chủ tự sắp xếp đi." Lăng Tiêu nói tùy ý.


Nam Cung Hiên đón lấy, sau khi nghe được lời của Lăng Tiêu thì kêu lên một cái, tay khẽ run suýt làm sách cổ rơi xuống đất. Hắn vội vàng nhìn xung quanh đầy cảnh giác, rồi nhẹ nhàng như cất trâu báu, khuôn mặt thì vẫn chưa hết bàng hoàng.

Xem ra Lăng Tiêu đã nhận được truyền thừa của Trường Sinh chí tôn, nếu không thì làm sao hắn có thể lấy được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn ở trong trong Tàng Kinh Các?

Nam Cung Hiên không hề ghen ghét mà còn cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn càng thêm tin tưởng, có được Lăng Tiêu, nhất định Trường Sinh Môn có thể quay lại đỉnh cao như thời Thượng Cổ.

"Tu vi của Tông chủ Trường Sinh Môn mới chỉ là Tông Sư Cảnh, nói ra có chút mất mặt! Hãy tu luyện Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn cho thật tốt, tin rằng không bao lâu nữa, ngươi có thể đạt đến Thiên Nhân Cảnh thậm chí là Vương Hầu Cảnh." Lăng Tiêu nói.

"Ha ha ha. Có Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, ta có lòng tin trong vòng một năm đột phá đến Thiên Nhân Cảnh. Lăng Tiêu! Giờ ngươi đã lập công lớn, Tông môn sẽ ban thưởng cho ngươi. Nói đi, muốn cái gì? Chỉ cần Tông môn có, tất cả đều cho ngươi."

Nam Cung Hiên phất ống tay áo một cái cười nói hào phóng.

Lăng Tiêu nói: " Vậy được rồi! Đầu tiên là 100 vạn linh thạch thượng phẩm để ta tu luyện"

"Hả?? 100 vạn linh thạch thượng phẩm. Có phải hơi nhiều không?"

Trên mặt Nam Cung Hiên lộ ra vẻ đau lòng.

"Lăng Tiêu, 100 vạn linh thạch gần bằng số linh thạch Tông môn tiêu trong vài năm. Ngươi mới là Khai Mạch Cảnh, cũng không dùng được nhiều linh thạch thượng phẩm như thế. Không bằng ta cho ngươi 10 vạn linh thạch thượng phẩm trước? Ngươi thấy sao?"

Lăng Tiêu liếc hắn một cái: "Keo kiệt! Một vạn năm trước, đệ tử Trường Sinh Môn tu luyện đều dùng linh tinh, làm gì có ai dùng mấy cái linh thạch. Được rồi, vậy thì 10 vạn đưa ta trước. Ngoài ra ta còn cần linh chủng Ngũ Hành, là đủ năm loại loại linh chủng Ngũ Hành cực phẩm, ngươi có không?"

Nam Cung Hiên lấy 10 vạn linh thạch thượng phẩm ra, bức tranh cổ trong tay Lăng Tiêu lóe lên cất hết linh thạch vào.

Nam Cung Hiên cũng giật mình, không nghĩ rằng Lăng Tiêu có bảo vật không gian.

"Linh chủng Ngũ Hành? Còn là cực phẩm? Ngươi thật sự biết chặt chém!"

Nam Cung Hiên nói tiếp:" Hạ phẩm và trung phẩm thì có không ít. Nhưng linh chủng Ngũ Hành cực phẩm thì Tông môn chỉ có một giọt Huyền Nguyên Trọng Thủy, còn bốn loại thuộc tính kia đều không có."

"Chỉ có một giọt Huyền Nguyên Trọng Thủy?"

Mặc dù Lăng Tiêu có dự trù trong lòng nhưng cũng khó tránh khỏi thất vọng.

Nhất định phải có linh chủng cực phẩm của năm loại thuộc tính, lúc đó mới có thể dùng bí thuật Thôn Thiên để ngưng tụ ra linh chủng Thôn Thiên. Xem ra muốn thu thập đủ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.


"Nhưng mà ta lại biết tin của một đóa Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa ở dãy núi Yêu Thú."

"Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa? Đây chính là cực phẩm linh hỏa trong trời đất. Tốt! Nói cho ta biết nó ở đâu?"

Mắt Lăng Tiêu sáng lên, có chút kích động.

"Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa kia ở trong dãy núi Yêu Thú, nguy hiểm trùng trùng. Nếu chỉ mình ngươi đi, tu vi quá yếu. Không bằng ta cho một vị trưởng lão cùng đi với ngươi, có được không?" Nam Cung Hiên lo lắng.

"Không sao! Ta đi dãy núi Yêu Thú cũng coi như đi rèn luyện một phen, không cần người khác đi cùng! Ngươi chỉ cần nói ta biết địa điểm là được rồi."

Thấy Lăng Tiêu khăng khăng như vậy, Nam Cung Hiên cũng chỉ đành nói cho hắn vị trí.

Đi ra khỏi Tàng Kinh Các, có chấp sự đưa Lăng Tiêu đến chỗ ở của Thánh Tử.

Vì Thánh tử của Trường Sinh Môn địa vị cao hơn so với trưởng lão, chỗ ở tất nhiên cũng cực kỳ tốt. Nhưng Lăng Tiêu không thích cung điện cao lớn kia, hắn chọn một chỗ trong dãy núi nơi có thác nước và rừng trúc, xây một tòa lầu gác bằng cây trúc.

Chấp sự của Trường Sinh Môn không dám thất lễ, chỉ dùng một buổi đã làm xong.

Trúc lầu được Lăng Tiêu đặt tên là Cẩm Sắt, chỉ sợ ngoài Lăng Tiêu thì không ai biết hàm nghĩa của Cẩm Sắt.

Nha hoàn Tuyết Vi đến giờ vẫn không thể tin được thiếu gia nhà mình lại trở thành Thánh tử của Trường Sinh Môn trong thời gian ngắn như vậy?

"Thiếu gia, ta đang nằm mơ sao?"

Tuyết Vi nhìn ngôi nhà bằng trúc trước mắt, lông mi thật dài chớp chớp, mắt mở to ngỡ ngàng.


" Đây không phải nằm mơ. Tuyết Vi, về sau thiếu gia chính là Thánh tử của Trường Sinh Môn. Không còn có ai dám bắt nạt ngươi."

Lăng Tiêu xoa đầu nhỏ của Tuyết Vi đầu cưng chiều.

"Thiếu gia thật lợi hại."

Đôi mắt của Tuyết Vi đầy sùng bái.

"Thiếu gia, ta cũng muốn tu luyện. Như vậy thì sau này ta cũng có thể bảo vệ thiếu gia, không giống như trước đây nhìn thiếu gia bị người ta ức hiếp nhưng bất lực!"

Tiểu nha đầu đưa đôi tay nhỏ mập mạp, giọng nói nhỏ nhỏ.

"Tuyết Vi, tu luyện sẽ gặp rất nhiều cay đắng, thật chí nguy hiểm đến tính mạng. Cái thế giới này thật ra rất tàn khốc, ngươi không tưởng tượng được đâu. Ngươi vẫn muốn tu luyện sao?" Lăng Tiêu khẽ mỉm cười.

"Ta...ta không sợ. Ta không sợ khổ, không sợ nguy hiểm. Chỉ cần có thể bảo vệ thiếu gia thì cái gì ta cũng không sợ."

Trong ánh mắt Tuyết Vi hiện lên sự kiên quyết!

"Được! Đã như vật thì ta truyền cho ngươi Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn!"

Lăng Tiêu mỉm cười, quyết định đem Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn truyền cho Tuyết Vi. Hắn kiểm tra, tư chất Tuyết Vi tốt, so với Đặng Á Lâm còn tốt hơn rất nhiều, thích hợp tu luyện Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận