'Vân Tương Quân chưa từng gặp phải sự tình quỷ dị như vậy, không khỏi quá điên cuồng đi.
Tịch Thiên Dạ lãnh đạm nhìn sang đám người bước từng bước lên, hẳn cũng không thi triển ra bất cứ thần thông hay bí thuật gì, cũng không thi triển pháp tướng linh thể nào mà chỉ băng uy áp đã chế trụ được tất cả mọi người.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi dám!" Công Tôn Vô Võng hoảng sợ nhìn sang Tịch Thiên Dạ, hẳn cảm nhận được một cỗ sát ý lạnh như băng từ trong đôi mắt của Tịch Thiên Dạ.
Hắn muốn giết mình, hẳn có thể cảm nhận rõ ràng được sát ý của Tịch Thiên Dạ, ý chí đó gần như không thể ngăn cản, không thể làm trái.
Bây giờ hẳn cũng đã có chút sợ hãi.
Tịch Thiên Dạ lại đáng sợ như thế, hần chưa bao giờ nghĩ được một tu sĩ Tôn giả cảnh mà lại cường đại đến trình độ như vậy.
Trong mắt của hắn, trừ Cố Khinh Yên cùng Cố Vân ra thì Tịch Thiên Dạ là loại người không có bất kỳ uy hiếp gì, hẳn có thếtùy ý nhào nặn.
Tịch Thiên Dạ không thèm để ý đến hẳn, một cự thủ vàng óng duỗi ra, đập xuống chố Công Tôn Vô Võng.
Cự thủ vàng óng kia nhìn như bình thường, chỉ lớn có khoảng một trượng nhưng vừa mới xuất hiện nó như thao túng cả thiên địa, toàn bộ thiên địa đều muốn thần phục bàn tay kia, tất cả quy tắc cùng lực lượng phẳng phất đã bị bàn tay đó khống chế.
Toàn bộ người trên quảng trường chấn động, đó là thần thông gì? Chắng lẽ nói đó chỉ là một bàn tay bình thường không có bất cứ năng lượng gì?
Nhưng vì sao nó lại gây ra ảo giác cho người khác. răng nó có thể chưởng khống cả sinh tử? Khi nhìn bàn tay kia mọi người như hiện lên một cảm giác hoang đường.
"Ta chính là hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc, ngươi không thể giết ta."
Công Tôn Vô Võng ngửa mặt lên trời gào to, ánh mắt tràn đầy điên cưồng, ở dưới cụ thủ vàng óng kia hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong nồng đậm đang áp đến bản thân.
“Hộ giá, lên cho ta, giết chết hẳn.”
Công Tôn Vô Võng thất kinh kêu to, là thánh nhân mà thánh khí trong cơ thể không thể điều động được, pháng phất bị một áp lực vô hình chấn trụ, bị giam giữ trong thể nội không cách nào phóng ra.
Hắn đã triệt để kinh hoàng, hẳn cảm giác bây giờ mình không khác gì một người bình thường, hắn rất muốn tìm một cọng cỏ để kéo hẳn ra từ cảm giác tuyệt vọng đấy.
Nhưng lúc bình thường hẳn còn uy phong lãm liệt thì vây quanh rất nhiều người muốn nịnh nọt, đến khi hắn lâm vào hiểm cảnh thì không một ai nguyện ý đứng ra liều mạng cứu hẳn, những tên lúc trước vẫn a dua nịnh nọt bên cạnh hắn, bọn người vẫn luôn vuốt mông ngựa hẳn bây giờ đều rút về phía sau với khuôn mặt sợ hãi, bọn hẳn ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao lại để ý đến Công Tôn Vô Võng.
Uy áp ngập trời giáng xuống, thiên địa như sụp đổ, toàn bộ quảng trường bị lắc lư một hồi. Kim quang cự thủ kia chộp lấy Công Tôn Vô Võng, nắm lại như nắm một con gà con vậy.
Công Tôn Vô Võng từ đầu đến cuối cũng không phóng xuất ra được một tia thánh khí nên cũng không thi triển ra được bất cứthãn thông cùng võ kỹ gì... hắn không có bất cứ phản kháng gì mà mặc cho người khác nghiền ép.
"Đừng giết ta, tha cho ta một mạng, Phúc Hải thánh quốc rất cường đại, nếu ngươi giết ta thì đừng nghĩ đến việc sống sót” Công Tôn Vô Võng không ngừng giấy dụa, ánh mắt tràn đầy sợhãi, không ngừng uy hiếp Tịch Thiên Dạ, ý đồ muốn lấy Phúc Hải thánh quốc ra để Tịch Thiên Dạ cố kỵ.
Đừng!
"Tịch Thiên Dạ căn bản không muốn nhìn Công Tôn Vô Võng, bàn tay bóp chết hẳn như bóp chết một con gà con thôi, hơi dùng sức là chết, máu tươi bắn ra tung tóe, chảy xuống mặt đất. Cái gọi là Đại lục thập đại chí cường Thánh thể trong mắt hẳn không cứng rân hơn trứng gà là bao nhiêu, đến cả Thánh đạo chỉ quả trong cơ thế hẳn cũng bị Tịch Thiên Dạ bóp nát.
Phúc Hải thánh thể không thể bị diệt, sinh cơ hùng hậu trong truyền thuyết kia bị tiêu diệt trong khoảng khắc, Công Tôn Vô Võng đã chết đến không thể chết thêm được nữa, chỉ còn lại một cầu thịt méo mó, bị Tịch Thiên Dạ vô tình ném xuống đất.
Toàn bộ quảng trường đều im ắng đến kỳ lạ, không có một ai dám nói lời nào, đến thở còn không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn sang Tịch Thiên Dạ như nhìn Ma Thần.
Ngọc thủ Vân Tương Quân run nhè nhẹ, một cỗ sợ hãi lạnh buốt không khống chế được mà xuất hiện trong đầu nàng.
Mà thị nữ Tiểu Thanh bên cạnh nàng còn sợ đến mức ngã xuống đất, ánh mắt trần đầy sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy.
Khi ở Lô Hề quận thành nàng đã xem thường Tịch 'Thiên Dạ, cho rằng hắn so với tiểu thư nhà mình giống như lão nhân nông thôn so với công chúa vậy, căn bản không đặt hắn trong mắt, thậm chí có lần nàng còn nghĩ rằng thiên phú của bản thân còn mạnh hơn của Tịch Thiên Dạ.
“Tiểu thư, hẳn rốt cục là thứ gì... Hắn không phải người a.. Tiểu Thanh ngồi liệt trên mặt đất, hai chân không ngừng run rấy. Trong mắt nàng Oông Tôn Vô.
Võng chính là thiên kiêu đứng đầu đại lục, không đến trăm tuổi đã đạt đến cấp độ thánh nhân, tương lai còn có khả năng đạt đến tuyệt thế Đại Thánh.
Nhưng lần này nhìn lại Công Tôn Vô Võng thì ánh mắt nàng chỉcòn có sợ hãi, cái cầu thịt đấm máu kia thực sự là Công Tôn Vô Võng?
Vân Tương Quân không để ý đến Tiểu Thanh, bây giờ nàng cũng có chút choáng váng, còn ca ca Vân Phong Dật của nàng cũng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi đến cực điểm.
Là tuyệt thế thiên tài của Vân Phượng Cổ Quốc, hắn cũng là thiên kiêu nổi tiếng trên đại lục.
So sánh với Công Tôn Vô Võng thì hẳn tự tin bản thân có thể mạnh hơn một bậc, nếu chiến đấu sinh tử thì tất nhiên Công Tôn Vô Võng sẽ bại.
Nhưng dù hẳn tự phụ hơn nữa, khi nhìn thấy cầu thịt kia ánh mắt cũng chỉ có sợ hãi.
Mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình, giết chết Công Tôn VôVõng như giết chết một con kiến mà thôi. Điều hắn lo lắng duy nhất chính là trong Thiên Lan di tích có bao nhiêu cường giả của Phúc Hải thánh quốc, đường đi phía sau tất nhiên sẽ không còn an bình.
Hắn có thể cảm nhận được người có ý đồ với hắn không chỉ là Phúc Hải thánh quốc, mà còn có rất nhiều thế lực khác nếu không muốn nói là tất cả thế lực, tất cả bọn hẳn dù nhiều hay ít cũng có một chút tâm tư.
Hắn cũng không biết nguyên nhân do đâu, chẳng lẽ chuyện hẳn đồ bách thánh ở Lô Hề quận thành đã được truyền bá ra ngoài sao, tất cả thế lực đã biết hắn có thể thi triển trận pháp cùng với lực lượng của pháp tắc trong Thiên Lan di tích này nên mới ngấp nghé?
Tịch Thiên Dạ đương nhiên không biết những thiên tài ở trong quảng trường này căn bản không biết chuyện hẳn đồ bách thánh, cùng sự tích đánh lui Thánh nhân thượng kỳ, nếu không còn ai dám đi chọc hắn?
Kỳ thật bọn hần ngấp nghé thánh thuật chí cao. Thương Lan Thiên Tâm kiếm trong bia đá mà hẳn đạt được kia cùng với bí mật tại sao hắn lại được bình phán là thiên tài cấp chín.
“Năm lần bảy lượt khiêu khích, tội chết.”
Tịch Thiên Dạ lần lượt đưa ánh mắt lên những người khác của Phúc Hải thánh quốc, những người kia toàn bộ đều là thiên tài mà trước đó Công Tôn Vô Võng mang bên người.
Nguyên bản tính cách hẳn đạm mạc, nếu không ai trêu chọc hắn thì hẳn cũng lười đi so đo.
Nhưng bây giờ hẳn đã cải biến ý nghĩ. Không đồ sát những người kia khiến họ sợ hãi thì bọn hẳn sẽ liên tục không ngừng gây phiền phức. Nếu đường đi phía sau nhất định tràn đầy huyết tỉnh thì thà rằng bây giờ giết máu chảy thành sông luôn bây giờ đi.
Oanh!
Tịch Thiên Dạ đạp một cước xuống mặt đất, một cổ lực lượng vô hình lấy hẳn làm trung tâm phóng thích ra, khuếch tán ra toàn bộ quảng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...