Tịch Thiên Dạ nhìn đội ngũ Thánh nhân trên bầu trời với ánh mắt lãnh đạm, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ba người các ngươi đến từ Phúc Hải Thánh quốc?”
Vị Thánh nhân kia sững sờ, không ngờ Tịch Thiên Dạ lại dám hỏi ngược lại hắn.
"Thật là to gan, lại dám không trả lời Thánh, bất kính Thánh nhân, tội đáng chém."
Ầm!
Thánh quang óng ánh, một bàn tay khổng lồ do Thánh quang biến thành từ trên trời giáng xuống, đột nhiên đập về phía Tịch Thiên Dạ.
Trong mắt Thánh nhân, phổ thông sinh linh dám. không trả lời bọn họ, kia chính là tội lỗi lớn nhất.
Có lẽ trong mắt những đại năng đến từ Thánh quốc, Thánh nhân cũng là giun dế.
Nhưng ở trước mặt những phàm phu tục tử, Thánh nhân chính là thiên địa quân chủ, tất cá mọi người đều phải kính nể, nhất định phải tín ngưỡng, cung phụng, bất kỳ hành ví bất kính đều là tội lỗi.
Vì lẽ đó căn bản không chờ Tịch Thiên Dạ nói câu.
thứ hai, vị thánh nhân kia cũng đã ra tay.
Mọi người xung quanh câm như hến, Thánh nhân uy quả nhiên không thể xúc phạm, bọn họ nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt thương hại
Không phải Thánh nhân, lại dám đối đầu với Thánh nhân, đó là chuyện ngu xuẩn nhất thế gian.
Không thành Thánh, chẳng khác nào không ở cùng một thế giới, trừ khi ngươi là Thiên tôn, bằng không đều là giun dế.
Nhưng Cổ Khinh Yên chỉ có một người làm sao đối kháng với tám tên Thánh nhân?
Tất cả mọi người găn như đã dự kiến được kết quả bị thảm của mấy người Tịch Thiên Dạ.
Quy tắc được lập ra, không phải ai cũng có thể khiêu khích.
“Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, các ngươi đã lệ thuộc. Phúc Hải Thánh quốc, vậy thì chết hết cả đi” Tịch Thiên Dạ lắc đầu một cái, thản nhiên nói.
Thánh nhân cũng là người, dĩ nhiên cũng làm mấy. chuyện bắt nạt kẻ yếu.
Tiếng nói của Tịch Thiên Dạ vừa dứt, Cố Khinh Yên còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Vân cũng đã phóng lên trời, một thanh Thánh kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, ánh kiếm xẹt qua bầu trời, hiện lên từng đóa từng đóa U ảnh, phẳng phất như ánh kiếm kia đến từ Cửu U, không có nguồn gốc, không thấy hình, không dấu vết.
Nhưng chính là một kiếm bình thường như thế, không khí thế hung hăng, không có bất kỳ dị tượng, nhưng khi xẹt qua một vị Thánh nhân Phúc Hải Thánh quốc, lại chém Thánh thể hẳn ra làm hai, hoàn toàn không có bất kỳ phản kháng, Thánh huyết cùng nội tạng, máu thịt, xương trắng... đồn dập rơi từ trên trời rơi xuống, một bộ thi thể hóa thành hai nửa không có bất kỳ sinh cơ xuất hiện trên mặt đất.
Một vị Thánh nhân trực tiếp bị xoá bỏ, sinh cơ. đoạn tuyệt, ngay cả Thánh đạo quả cũng không kịp trốn thoát.
Thiên địa trở nên yên tĩnh, dường như ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không gây ra tiếng động.
Tất cả mọi người đờ người ra, ngây ngốc nhìn hình ảnh trước mắt
Thánh nhân!
Một vị Thánh nhân cao cao tại thượng trên chín tầng trời!
Chết rồi?
Đơn giản bị người một kiếm giết chết?
“Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, hoài nghỉ trước mắt à ảo giác.
Nhưng không phải ảo giác, một vị Thánh nhân từ Phúc Hải Thánh quốc xác thực bị một nữ nhân bên người Tịch Thiên Dạ một kiếm giết chết, sinh cơ đoạn tuyệt
"Làm sao có khả năng!"
Âm nhu thanh niên hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt hiện vẻ khó tin.
Thánh nhân làm sao có khả năng dễ dàng bị người giết chết như thế, đường đường là Thánh nhân a!
Vân Tương Quân, Trần Văn Cầu, thanh niên đầu trọc... ai nấy đều là thiên kiêu hàng đầu trên đại lục, nhưng không một ngoại lệ đều ngơ ngác nhìn Cố Vân.
Không riêng gì bọn họ, cho dù bảy vị thánh nhân trên bầu trời cũng vẻ mặt kinh hãi, lần đầu tiên trong ánh mắt xuất hiện sự e ngại.
“Chúng ta chính là Thánh nhân của Phúc Hải Thánh quốc, các ngươi thật to gan!"
Một vị Thánh nhân đến từ Phúc Hải Thánh quốc.
run rẩy chỉ Cố Vân, giận dữ nói.
Một kiếm giết Thánh, một chút sinh cơ cũng không còn, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, nữ nhân này đến cùng có tu vi gì!
Lẽ nào, nàng là Thánh nhân thượng vị cảnh?
Cho dù Thánh nhân trung vị cũng không mạnh mẽ như vậy.
Phúc Hải Thánh quốc Thánh nhân bị giết, chuyện này vô cùng hiếm thấy, bởi vì không có mấy thế lực dám đắc tội bọn họ.
Bọn họ thành Thánh nhiều năm như vậy, từ lâu đã không biết sự uy hiếp của cái chết là như thế nào, bọn họ vẫn luôn sống an nhàn tự tại vô cùng.
Cố Vân nhấc theo Thánh kiếm nhỏ máu, từng bước một đi lên cửu thiên, chậm rãi đi đến trước mặt hai vị Thánh nhân kia.
Bởi vì Tịch Thiên Dạ đã nói, toàn bộ phải chết. Vẻ mặt của nàng vẫn hiền lành dịu dàng như trước, dường như một đóa hoa hải đường ngủ say, nhưng đôi mắt như hóa thành băng, lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.
“Ngươi muốn làm gì? dám giết người của Phúc Hải Thánh quốc, toàn bộ đại lục cũng không có đất cho ngươi dung thân, dù ngươi trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị đuổi giết đến cùng."
Hai vị Thánh nhân của Phúc Hải Thánh quốc hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, ánh mắt sợ hãi nhìn Cố Vân, theo bản năng lui về phía sau, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Tuy rằng bọn họ không nhìn ra tu vi Cố Vân tụ vi, nhưng lại biết rõ một điều, nữ nhân trước mắt vô cùng đáng sợ.
Cố Vân căn bản không để ý thái độ bọn họ, vẫn như trước từng bước một tiến lên, mỗi một bước như đạp vào trong lòng người, khiến người hãi hùng khiếp vía.
Hung nhân!
Tuyệt thế hung nhân!
Vốn dĩ mọi người cảm thấy Tịch Thiên Dạ cùng Cố Khinh Yên quá hung tàn, nhưng giờ phút này mới hiểu được, kẻ hung tàn nhất lại là nữ nhân đứng bên người Tịch Thiên Dạ, một người từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ ra vô cùng dịu dàng.
Giết Thánh!
Một kiếm giết Thánh!
Hơn nữa theo tình hình trước mắt, hiển nhiên nàng chuẩn bị giết sạch tòan bộ Thánh nhân Phúc Hải Thánh quốc.
Mọi người đều cảm giác được có một cỗ lạnh lẽo từ sống lưng truyền đến khắp người.
Hai vị Thánh nhân hoàn toàn không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như thế, cũng mặc kệ cái gì mà Uy nghiêm Thánh quốc, trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, chỉ là hai tên Thánh nhân hạ vị, làm sao có thể thoát khỏi Cố Vân, bọn họ còn chưa chạy được mấy bước đã bị Cố Vân đuổi kịp, ánh kiếm u ám như đến từ Cửu U, đột nhiên bao phủ toàn bộ bầu trời.
Thân thể hai vị Thánh nhân gần như cùng lúc cứng đờ, đứng yên không nhúc nhích, dường như thời gian cũng dừng lại trong khoảng khắc, từ đây hóa. thành vĩnh hằng.
Bùm!
Phảng phất như pháo hoa được châm lửa.
Một vị Thánh nhân đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết hoa đầy trời.
Rất nhanh, vị Thánh nhân còn lại cũng nổ tung, cùng hóa thành một đóa huyết hoa.
Mưa máu rơi rụng, trên bầu trời xuất hiện hai đóa huyết hoa đặc biệt chói mắt, đâm nhói nhãn cầu cùng. trái tìm mọi người.
Chỉ một chớp mắt!
Hai vị Thánh nhân vẫn lạc.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Cố Vân như nhìn thấy một vị tuyệt thế ma thần.
Nàng đến cùng là ai, tại sao lại mạnh mẽ khủng bổ như thế!
Thánh nhân như giun dế a.
Với tu vi như thế, cho dù đặt ở trên đại lục cũng là danh chấn thiên hạ.
Nhưng kỳ quái chính là bọn họ căn bản là không quen biết nữ nhân này, trước giờ chưa từng gặp, cũng là chưa từng nghe đến uy danh của nàng.
So về tiếng tăm, nàng thậm chí còn không bằng Cố Khinh Yên cùng Tịch Thiên Dạ.
Dường như nàng đột nhiên từ trong hư không xuất hiện vậy.
Kỳ thực không chỉ đám người đến từ ngoại vực bọn họ, ngoại trừ dân bản địa thành Lô Hề, kể cả người của Lan Lăng Quốc, hầu như không một ai biết Cố Vân chính là Nữ Thiên tôn Cửu Tiêu lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...