"Hẳn là Cố Khinh Yên lo lằng Tịch Thiên Dạ có thiên phú quá cao, tương lai có thể ảnh hưởng đến địa vị của nàng ở Trường Thương Học Viện cho nên mới không cho Ngu Kim Đấu ép buộc Tịch Thiên Dạ gia nhập”
Có người hiểu một chút về âm mưu quỷ kế đột nhiên nói
Dù sao khi đó Cố Khinh Yên cũng chưa trở thành Thiên Tôn mà Tịch Thiên Dạ lại trăm phần trăm có thể thành thánh, nếu như hẳn gia nhập Trường Thương Học Viện có thể ảnh hưởng đến địa vị của nàng. Dù sao Cố Khinh Yên còn trẻ mà Tịch Thiên Dạ cũng không khác bao nhiêu, mà một núi không thể chứa được hai hổ.
“Thì ra là như thế”
Hướng Nghị Tuần bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được cười ha ha nói: "Ha ha, Tịch Thiên Dạ, nguyên lai tình cắn của ngươi lại khó khăn như thế, trước kia là ta quá coi trọng ngươi.”
Mặt mũi Hướng Quảng Hi tràn đây hưng phấn, nếu như không có Trường Thương Học Viện làm chỗ dựa, Tịch Thiên Dạ chẳng phải là cái gì.
"Nếu thật sự là như thế thì muốn đổi phó với một tên Tịch Thiên Dạ quả thực dễ như trở bàn tay." Một nguyên lão của Đế Sư Gia Tộc vuốt râu cười nói.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi giết Thái Thượng trưởng lão, miệt thị Chuẩn Thánh lão tổ của ta, lúc đó ta đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ gặp báo ứng”
Ánh mắt Tân Tư Bội đây cừu hận, một ngày Tịch “Thiên Dạ chưa chết, nàng chưa có an lòng.
Những ngày gần đây, ban đêm nàng thường mơ tới ác mộng. Thường xuyên mơ tới Tịch Thiên Dạ xuất hiện trước mặt nàng, tàn nhẫn mà giết chết nàng.
"Hân là thứ gì? Các trưởng bối sao không tới luôn phú đệ của Tịch Thiên Dạ, hung hăng chà đạp hắn dưới chân cho đến chết sau đó tuyên cáo thiên hạ, Chuẩn Thánh thế lực chúng ta không thể mạo phạm." Hồ Càn Dương hưng phấn nó.
Lời vừa nói ra đã khiến rất nhiều người đồng ý, những ngày này danh tiếng của Tịch Thiên Dạ quá vang, rất nhiều người đã muốn chết tên cuồng đồ kia từ sớm.
"An tâm chớ vội."
Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên từ sâu trong lầu các.
Lời vừa nói ra đã khiến toàn bộ căn phòng trở nên an tĩnh, mọi người nhìn lại bằng ánh mắt sùng kính, khoang tay mà đứng.
Người nói chuyện chính là một lão tổ Chuẩn Thánh, đã đụng chạm gần đến Thánh đạo, là tồn tại gần với tuyệt thế Thánh Nhân trong truyền thuyết.
"Tịch Thiên Dạ phải chết, không thể giữa hắn thành nuôi hổ gây họa nhưng xuất thủ không phải bây giờ."
Thanh âm kia thản nhiên nói.
"Lão tổ, vậy lúc nào mới có thể ra tay?" Có người nhịn không được hỏi
"Chờ!"
Một chữ chờ quanh quấn trong lầu các, đám người nghe vậy cũng không dám nói gì. Chuẩn Thánh lão tổ đã lên tiếng, ai dám trái?
Chỗ sâu trong lầu các, trong một căn phòng không lớn, có sáu lão nhân đang ngõi xếp bằng thành một vòng.
Trên người họ không có bất kỳ khí tức gì nhưng chỉ vén vẹn nguồi đó cũng phẳng phất như là trung tâm của thiên địa, có một cỗ pháp ý vận chuyển.
"Trước khi Trường Thương Học Viên tỏ rõ thái độ thì không thể không phòng”
"Cố Khinh Yên không đơn giản, chưa hắn giống như truyền ngôn ở ngoại giới, hiện tại không thể nóng vội”
"Tịch Thiên Dạ phải chết, nếu không có món đồ mà Tịch Chấn Thiên lưu lại kia, chúng ta lấy cái gì mà hợp tác với tu sĩ ngoại vực?”
"Tịch Thiên Dạ chỉ là chuyện nhỏ, di vật của Tịch Chấn Thiên cũng không chạy thoát. Chờ khi Cố Khinh Yên vào Thiên Lan di tích là có thế xóa bỏ. Nhưng mà chuyện hợp tác cũng tu sĩ vực ngoại giống như bảo hổ lột da, mấy người chúng ta cần phải bàn bạc cho tốt."
Mấy tên Chuẩn Thánh lão tổ trao đổi qua ánh mắt đã lập tức minh bạch tâm ý của nhau.
Thời gian trôi qua từng phút, kỳ hạn mười ngày rất nhanh đã trở thành quá khứ.
Mỗi ngày Lô Hề Quận Thành đều vô cùng an tính, những thế lực Chuẩn Thánh kia đương nhiên không có đến phủ đệ của Tịch Thiên Dạ mà quỳ xuống thỉnh tội, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có công kích hắn.
Mọi việc cứ bình tĩnh như vậy, phẳng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng người sinh hoạt trong thành đều có thể cảm giác được, không khí của Lô Hề Quận Thành càng ngày càng khẩn trương.
Rất nhiều người thân phận không rõ đi vào thành, khiến quận thành không lớn rất nhanh đã chật chội.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có mâu thuẫn.
Trong thành thị long ngư hỗn tạp này, nhân tố không an ổn càng ngày càng nhiều.
Vẻ bình tĩnh của tòa thành không có khả năng duy trì được bao lâu.
"Giông bão sắp đến."
Trong một tòa quỳnh lâu, Cố Khinh Yên mặc áo trắng như tuyết, như là tuyết liên ngàn năm trên Thiên Sơn, linh hoạt là phiêu miểu, trong sáng không nhiễm một hạt bụi
"Viện trưởng, ngươi vì sao không đứng ra giúp Tịch Thiên Dạ?”
Vu Ứng Hải đứng phía sau Cố Khinh Yên, ánh mắt tràn đầy nghĩ hoặc không hiểu. Tình cảnh hiện tại của Tịch Thiên Dạ chỉ cần Cố Khinh Yên đứng ra tỏ thái độ thì vấn đề có thể giải quyết rõ rằng.
Mặc dù Tịch Thiên Dạ cự tuyệt gia nhập Trường Thương Học Viện, bọn hẳn không có nghĩ vụ bảo hộ hắn. Nhưng nói thế nào thì Tịch Thiên Dạ cũng là học viện đi ra từ Trường Thương Học Viện bọn hắn. Mà tâm tình cùng thiên phú của Tịch Thiên Dạ khiến hắn rất tán thưởng, kẻ này nếu không chết yểu, tiền đồ tương lai không thể đo lường được a.
"Vì sao phải giúp hẳn?"
"Đầu tiên, hẳn không phải người của Trường Thương Học Viện. Tiếp theo hẳn tự gây họa tự hẳn phải chịu, lại còn muốn học viện phải chùi đít cho hẳn sao?"
Cố Khinh Yên khoát tay, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt vô cùng đạm mạc nói.
“Thế nhưng mà..."
Vu Ứng Hải nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào.
Việc này không nhỏ, dính đến bảy tám thế lực Chuẩn Thánh, mà Tịch Thiên Dạ lại không phải người của Trường Thương Học Viện, chẳng lẽ lại vì một ngoại nhân mà làm địch với hơn nửa thế lực của Lan Lăng Quốc?
Đạo lý trên hoàn toàn không thông. Hẳn có hảo cảm với Tịch Thiên Dạ mới hi vọng có thể giúp hắn, đối thành nguyên lão khác, hơn phân nửa là không muốn vì Tịch Thiên Dạ mà đi đắc tội với nhiều thế lực Chuẩn Thánh như vậy.
“Thế nhưng mà... Tịch Thiên Dạ cường đại như vậy, nếu tương lai có thể triệt để trưởng thành chắc chân sẽ trở thành nhân vật kinh thiên động địa."
Tâm tình Vu Ứng Hải rất phức tạp, làm nguyên lão của học viện, nội tâm hắn tự nhiên rất quý tài. Mặc dù hắn không biết Tịch Thiên Dạ đột nhiên cường đại như thế, lại dẫn đến tai vạ lớn như vậy. Nhưng với biểu hiện bây giờ của hắn thì hẳn đã có thể bước vào đại lục tôn bảng, tương lai rất có thể sẽ trở thành tồn tại đỉnh thiên lập địa, thậm chí có khả năng giống như viện trưởng bây giờ.
"Đế nói sau." Cố Khinh Yên thản nhiên nói.
Vu Ứng Hải nghe vậy cũng biết thuyết phục không có kết quả, chỉ có thể than nhẹ mà đi.
Cố Khinh Yên nhìn sang Lô Hề Quận Thành, trên mặt đột nhiên lộ ra một vẻ mặt đáng yêu hoạt bát:
“Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, sư tôn sủng ái ngươi như vậy, đưa cả địa đồ ẩn thế của Thiên Lan thần thổ cho ngươi, đồ nhỉ như ta còn chưa được sư tôn súng ái như thế. Hừ bất công! Hiện tại ta muốn nhìn một chút, ngươi ứng đối thế nào với cục diện rách rưới trước mắt, đến lúc đó cũng đừng khóc, đừng để ta phải ra mặt để thu thập cục diện rối rắm này cho ngươi."
Cố Khinh Yên hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt vui vẻ, như cười trên nỗi đau của người khác, phảng phất như tiểu hài tử trang sủng ái vậy.
Cố Khinh Yên chính là tâm lý như vậy, ngươi gây tai họa như vậy mà lại được sư tôn sủng ái, không cho ngươi nếm chút đau khổ làm sao mà nàng cam tâm được.
Vào ban đêm, tất cả mọi người vừa trôi qua một ngày bình thường, đột nhiên bầu trời đột biến.
Mây mù tiêu tán, vạn trọng tỉnh không xuất hiện trên không Lô Hề Quận Thành.
Những sao trời kia sáng chói tới cực đại, có to bằng cái mâm, có to như chậu rửa mặt, có to như cối xay lớn.
Những vì sao vô cùng xa xôi kia giờ phẳng phất như khẽ chạm tay là có thể chạm đến
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...